Chương 2022: Cậu sẽ là người chết thảm nhất
Ánh mắt của anh ta càng đặc sắc, sắc mặt lúc trắng lúc tối, dường như đang rơi vào do dự.
Minh chủ Hồng Vũ thấy thế, lúc này giận dữ hộ: “Cậu sợ cái gì? Ông ta chỉ đang hù dọa cậu thôi! Vừa rồi cậu kiêu ngạo lắm mà? Cậu điên cuồng lắm mà? Nhanh lên đi! Thời gian của chúng ta không nhiều lắm!”.
. Nhưng mà Phương Kỳ Lân lại quay đầu quát khẽ: “Minh chủ Hồng Vũ, cũng không phải là tôi đang sợ, chỉ là tôi có điều lo lắng thôi!”
"Cậu có ý gì?”
"Minh chủ Hồng Vũ, có lẽ người này thật sự đang hù dọa chúng ta, nhưng mà cho dù lúc trước không có cao thủ mạnh mẽ trấn. giữ, cũng nhất định sẽ có lực lượng vũ trang ngăn cản, tôi chỉ có một mình, nếu như bị kiềm chế, không thể kịp thời đến kịp buổi quyết đấu với Nakagawa, như vậy tất cả những gì mọi người làm ra sẽ thất bại trong gang tấc!”.
Nói đến đây, ánh mắt của Phương Kỳ Lân kiên định, nhìn chằm chằm vào Himura Kenshin: “Cho nên tôi quyết định, trước tiên sẽ ở trợ giúp minh chủ cùng nhau chém giết người này, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau rời đi!”
Minh chủ Hồng Vũ nghe thấy vậy, cũng không biết là nên mắng yếu đuối hay là khen cẩn thận, đành phải trầm giọng nói: "Vậy cậu nhanh chóng ra tay đi, chúng ta tốc chiến tốc thắng!”
"Được!”
Phương Kỳ Lân gật đầu, lạnh lẽo nhìn Himura Kenshin, ngay sau đó rút một thanh kiếm mềm dẻo như rắn từ bên hông rút ra, bổ về phía Himura Kenshin.
Phương Kỳ Lân tham gia chiến đấu, lúc này áp lực của Himura Kenshin tăng gấp bội.
Hồng Vũ chính là minh chủ Thần Long đời cuối cùng, thực lực không thể coi thường, cho dù Himura Kenshin được xưng là Kiếm Thánh, nhưng ở bên trên hai nắm đấm sắt kinh khủng của minh chủ Hồng Vũ, căn bản không chiếm được lợi thế.
"Phi Sa Kiếm Pháp!"
"Lạc Diệp Hoành Tảo!"
"Giang Long Xuất Hải!"
"Nhất Kiếm Phách Thiên!"
Phương Kỳ Lân rút kiểm điên cuồng chém, liên tục sử dụng các loại chiêu thức kinh khủng độc ác, trực tiếp tấn công về điểm yếu của Himura Kenshin.
Minh chủ Hồng Vũ thì nhân cơ hội này để tạo áp lực từ phía chính diện, hai nắm đấm sắt với sức mạnh gần như là phá ngàn cân đánh tới chỗ Himura Kenshin như mưa to gió lớn, Himura Kenshin chỉ có thể không ngừng trốn tránh, căn bản không dám nghênh đón chính diện.
Cuối cùng.
Xoet!
Phương Kỳ Lân nắm lấy cơ hội, chém một kiếm lên trên eo của Himura Kenshin.
Lúc này cả người ông ta bị chém lăn trên mặt đất, lăn hơn mười vòng liên tiếp, kéo dài khoảng cách với hai người mới đứng người lên.
Ông ta rũ mắt mắt nhìn vết thương bên hông, mắt già dữ tợn, lạnh lẽo nhìn Phương Kỳ Lân: “Đồ ti tiện, tôi sẽ không lập tức giết cậu, tôi muốn xẻo da thịt của cậu đi từng chút một, phanh thấy xé xác!”
"Vậy thì phải xem bản lĩnh của ông rồi!”
Nhìn thấy mình làm Himura Kenshin bị thương, Phương Kỳ Lân lại có thêm tự tin.
Anh ta tin tưởng bằng vào thực lực của mình và minh chủ Hồng Vũ, muốn giết Himura Kenshin tuyệt đối không phải việc khó.
"Minh chủ! Ông tấn công từ chính diện, tôi đánh lén ở mé, lần này, hãy lấy mạng chó của lão già này đi!” Phương Kỳ Lân quát khē.
"Được!”
Minh chủ Hồng Vũ gật đầu, đang muốn ra tay.
Nhưng vào lúc này.
Ầm!
Một tiếng nổ vang kịch liệt truyền ra từ bên phía minh chủ Hồng Vũ.
Ngay sau đó, toàn bộ tàu sân bay đều chấn động.
Phương Kỳ Lân vừa muốn rút kiếm xông lên bỗng nhiên dừng bước.
Anh ta hơi nghiêng đầu, nhìn về phía bên hông, lúc này giật mình sắc mặt trắng bệch, đôi mắt mở to, ở sâu trong đáy mắt ngoại trừ sợ hãi, thì chỉ còn thừa lại sợ hãi...
Chỉ thấy mình chủ Hồng Vũ vốn còn đang đứng bên cạnh anh ta đã nằm ở trên mặt đất, xương cốt vỡ nát, da thịt nứt ra, giống như đã phải chịu sự va đập nặng nề nào đó.
Găng tay Hồng Vũ tơ vàng vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo kia cũng nát. Mà ở trên người ông ta, không ngờ lại có một người đàn ông lực lưỡng cao gần hai mét đang dẫm lên.
Cả người người đàn ông lực lưỡng này đen nhánh, nhưng trên người lại được một tầng đường màu trắng vẫn bao bọc, hai mắt đỏ như máu, mái tóc dài màu trắng, vẻ mặt dữ tợn.
Anh ta dẫm một chân lên trên eo minh chủ Hồng Vũ, hơi dùng lực.
Răng rắc!
Xương sống của mình chủ Hồng Vũ dường như đã vỡ vụn.
"A!"
Ông ta phát ra tiếng kêu thê thảm.
Boong tàu bằng sắt thép dưới người trực tiếp vỡ vụn, thân tàu cứ như muốn vỡ ra.
Phương Kỳ Lân hoàn toàn choáng váng!
Minh chủ Hồng Vũ vừa rồi còn có vẻ mặt rực rỡ oai phong lẫm liệt, trong chớp mắt đã bị người ta dẫm dưới lòng bàn chân, xương cốt toàn thân gãy nát, cứ như bùn nhão.
"Có... có chuyện gì xảy ra thế? Đây là có chuyện gì?” Phương Kỳ Lân run run rẩy rẩy lui lại, đã sắp bị dọa đến điên rồi, đầu óc trống rỗng.
Ngược lại là Himura Kenshin bên này lập tức quỳ xuống đất lễ bái.
"Himura Kenshin bái kiến ngài Isshin!”
"Ê, lão già thổi, vì sao còn chưa xử lí đám rệp này hả?”
Người kinh khủng tên là Isshin kia vừa dùng chân dẫm lên người minh chủ Hồng Vũ, vừa phát ra âm thanh khàn khàn chói tai.
Giống như bên trong cổ họng của hắn ta có cục đá vậy. "Tôi xin lỗi ngài Isshin, nửa đường xuất hiện một chút phiền phức nhỏ”
Himura Kenshin vội vàng giải thích.
"Phiền toái nhỏ?”
Người kinh khủng tên là Isshin kia liếc vết thương bên hông Himura Kenshin, trong đôi mắt đỏ như máu tràn đầy miệt thị: “Lão già vô dụng, ngay cả một vài con rệp cũng không dọn dẹp được sao? Xem ra ông thật sự đã già rồi, tìm thời gian, nằm trong quan tài đi thôi!”
Himura Kenshin nghe xong, bị dọa đến mức cả người phát run: “Ngài Isshin, xin ngài cho tôi thêm một cơ hội! Tôi nhất định sẽ không để ngài thất vọng lần nữa!”
Răng rắc!
Xương sống của mình chủ Hồng Vũ dường như đã vỡ vụn.
"A!"
Ông ta phát ra tiếng kêu thê thảm.
Boong tàu bằng sắt thép dưới người trực tiếp vỡ vụn, thân tàu cứ như muốn vỡ ra.
Phương Kỳ Lân hoàn toàn choáng váng!
Minh chủ Hồng Vũ vừa rồi còn có vẻ mặt rực rỡ oai phong lẫm liệt, trong chớp mắt đã bị người ta dẫm dưới lòng bàn chân, xương cốt toàn thân gãy nát, cứ như bùn nhão.
"Có... có chuyện gì xảy ra thế? Đây là có chuyện gì?” Phương Kỳ Lân run run rẩy rẩy lui lại, đã sắp bị dọa đến điên rồi, đầu óc trống rỗng.
Ngược lại là Himura Kenshin bên này lập tức quỳ xuống đất lễ bái.
"Himura Kenshin bái kiến ngài Isshin!”
"Ê, lão già thổi, vì sao còn chưa xử lí đám rệp này hả?”
Người kinh khủng tên là Isshin kia vừa dùng chân dẫm lên người minh chủ Hồng Vũ, vừa phát ra âm thanh khàn khàn chói tai.
Giống như bên trong cổ họng của hắn ta có cục đá vậy. "Tôi xin lỗi ngài Isshin, nửa đường xuất hiện một chút phiền phức nhỏ”
Himura Kenshin vội vàng giải thích.
"Phiền toái nhỏ?”
Người kinh khủng tên là Isshin kia liếc vết thương bên hông Himura Kenshin, trong đôi mắt đỏ như máu tràn đầy miệt thị: “Lão già vô dụng, ngay cả một vài con rệp cũng không dọn dẹp được sao? Xem ra ông thật sự đã già rồi, tìm thời gian, nằm trong quan tài đi thôi!”
Himura Kenshin nghe xong, bị dọa đến mức cả người phát run: “Ngài Isshin, xin ngài cho tôi thêm một cơ hội! Tôi nhất định sẽ không để ngài thất vọng lần nữa!”
"Không cần, tôi đã không có kiên nhẫn chờ đợi nữa, nơi này giao cho tôi, tôi đến những chỗ khác giải quyết hết đám rệp!”
Người tên là Isshin lại dẫm mạnh lên eo minh chủ Hồng Vũ một cái.
Ầm!
Cả cơ thể của mình chủ Hồng Vũ bị dẫm vào buồng nhỏ trên tàu.
"Đúng vậy, hôm nay, tất cả mấy người đều phải chết, nhưng mà, tôi tin chắc cậu nhất định sẽ là tên chết thảm nhất!”
Himura Kenshin đứng lên, khuôn mặt già lạnh như băng, nói.
----------------------------