Chương 2014: Tôi đợi ông
Tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn hai dấu tay đỏ tươi trên mặt Thư Dương.
Thư Dương ngớ ngẩn một lúc, rồi đột ngột ngẩng đầu: "Ông Chiến, sao...sao ông lại đánh con?” "Ai cho cậu dẫn người đến đây giở thói ngang ngược, càn rỡ hả?” Nông Minh Chiến quát hỏi một cách lạnh lùng.
“Ông Chiến, con...con tới đây để gặp bác sĩ Lâm... Thầy con mắc bệnh nặng, đang trong cơn nguy kịch, cần bác sĩ cứu giúp, cho nên con.”
“Cho nên cậu tới đây để gây sức ép với nhà họ Kiều, tới đây để bắt Kiều Huyền Mi, ép bác sĩ Lâm phải ra mặt? Đúng không?” Ông Nông Minh Chiến trừng mắt, hỏi lại lần nữa.
“Cái này....Vâng." Thư Dương há miệng thở hổn hển, hai bàn tay của Nông Minh Chiến lại tát thêm hai cái thật mạnh.
Bốp bốp!
Lần này, Thư Dương bị đánh đến đầu choáng mắt hoa.
Anh ta ôm lấy khuôn mặt sưng tấy của mình, trừng to mắt nhìn Nông Minh Chiến đầy khó tin.
“Ông Chiến.."
“Cút! Mau dẫn theo người của cậu cút khỏi đây cho tôi!” Nông Minh Chiến hét to, gương mặt già nua đỏ bừng lên.
“Ông.”
Vẻ mặt Thư Dương rất hung tợn, chuẩn bị quát lại, nhưng lại bị người nhà họ Thư kịp thời giữ lại, không ngừng nháy mắt ra hiệu.
Thấy vậy, Thư Dương siết chặt nắm tay, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Ông Chiến, ông muốn con cút, con sẽ cút, nhưng... Thầy của con mắc bệnh nặng, chẳng lẽ ông muốn con trơ mắt nhìn thầy ấy chết vì bệnh tật sao?” .
“Thư Dương, cậu thực sự nghĩ tôi là một lão già ngu ngốc sao? Tuy chuyện của nhà họ Cổ mới xảy ra nhưng cậu nghĩ rằng tôi không biết cái gì à? Cổ Nam có chết cũng chưa hết tội! Còn có thể trách ai? Không nói đến cái cách này của cậu sẽ có thể mời được bác sĩ Lâm sao? Hừ! Tôi không ngại nói cho cậu biết! Với tính cách của anh, anh sẽ không chữa trị cho Cổ Nam, cậu cũng nên từ bỏ đi!” Nông Minh Chiến liên tục quát.
“Nói như vậy, ông Chiến, ông quyết tâm phải giúp bác sĩ Lâm?” Vẻ mặt của Thư Dương càng thêm dữ tợn.
Nhưng mà Nông Minh Chiến lại không chút do dự mà tát thêm một cái.
Bóp.
Cái tát này, càng vang dội hơn, càng dùng nhiều sức hơn.
Thư Dương liên tục lùi về phía sau, mở to hai mắt, trong con người hiện lên một tia sát ý!
"Thằng nhóc thối! Đừng nói cậu không mời được bác sĩ Lâm! Cho dù cậu mới được! Ông đây cũng không cho cậu sĩ diện! Cậu muốn như thế nào?” Nông Minh Chiến gào thét.
Thư Dương nhìn ông ta đầy kinh ngạc. Hồi lâu, anh ta mới giơ tay lên, run rẩy nói: “Được! Được! Họ Nông kia! Chúng ta cùng chờ xem!” Nói xong, nổi giận đùng đùng mà đi về phía cổng.
“Đứng lại! Cậu quay lại cho tôi!”
Nông Minh Chiến tức giận hét.
Nhưng mà Thư Dương không hề để ý đến ông ta. Chỉ một lát sau đã dẫn người nhà họ Thư rời khỏi nhà họ Kiều.
“Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Thật láo xược!”
Nông Minh Chiến cử tức giận là lại dậm chân liên tục, trừng mắt thổi râu.
Người nhà họ Kiều đứng ở một bên không dám lên tiếng.
Rốt cuộc thì đối với bọn họ, vị Phật lớn này cũng vô cùng đáng sợ... Kiều Thu Yến còn đang lau nước mắt.
Kiều Huyền Du hiếm khi lại mạnh mẽ một lần, lén lau đi gọi nước mắt nơi khóe mi, dịu dàng an ủi mẹ mình.
“Xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, cửa phòng bị mở ra, Phan Lâm bước ra với vẻ mặt bình tĩnh. Anh đã khôi phục lại bộ dạng của bác sĩ Lâm.
Người nhà họ Kiều kinh ngạc liên tục.
“Bác sĩ Lâm?”
"Anh... Anh ở trong đó từ khi nào?”
Những tiếng kinh ngạc thốt lên không ngừng.
Dù sao cũng chưa ai nhìn thấy bác sĩ Lâm bước vào nhà họ Kiều. “Không có gì!”
Tâm trạng Nông Minh Chiến đang không tốt, vừa ngồi xuống ghế đá vừa trầm giọng đáp.
Lưu Bảo Nam bước tới, vội vàng giải thích mọi chuyện cho Phan Lâm.
Sau khi biết được rõ ràng mọi chuyện, Phan Lâm gật gật đầu, không có phản ứng gì quá kích động.
"Ông Chiến, Thư Dương cũng chỉ là một tên ăn chơi trác táng, ông tức giận với anh ta như thể làm gì? Ở Yến Kinh, những tên ăn. chơi trác táng như vậy cũng đâu có ít? Ông sao có thể lo cho tất cả bọn họ được” Phan Lâm bình tĩnh nói.
“Tôi nếu chỉ tức giận vì nó ăn chơi trác táng cũng đầu đến mức này, chỉ là Thư Dương... Ông nội nó từng là chiến hữu của tôi, nhìn thấy Thư Dương thành như vậy, tôi cũng đau lòng.” Nông Minh Chiến thở dài một hơi.
Phan Lâm im lặng gật đầu: “Thì ra là thế, nếu là như vậy, tôi cũng để cho ông một chút thể diện, nhắc nhở ông điều này”.
“Nhắc nhở?" Nông Minh Chiến ngạc nhiên.
“Trận đấu của tôi và Yoko Nakagawa sắp diễn ra, cho nên mấy ngày nay tôi không có thời gian. Thế này, tôi cho anh ta mười ngày, trong vòng mười ngày, bảo anh ta đến dập đầu xin lỗi với em gái tôi và Kiều Thu Yến. Như vậy, tôi sẽ bỏ qua cho anh ta. Còn nếu anh ta không đến, không chỉ mình Thư Dương phải chịu khổ mà là cả nhà họ Thư... tôi cũng phải tính sổ!” Phan Lâm hạ thấp giọng, khàn khàn nói.
Nông Minh Chiến run lên: “Nhóc Lâm..”
"Ông Chiến, ông đừng khuyên tôi!” Không đợi Nông Minh Chiến kịp nói xong, Phan Lâm đã quát lên, cắt ngang lời bói của ông ta: “Chính ông đã nói, nếu người khác dám động đến tôi, ông nhất định sẽ ra mặt. Nếu ông không giải quyết được thì tôi sẽ giải quyết. Việc hôm nay, ông không cho em gái tôi được một câu trả lời thuyết phục, tôi chỉ còn cách tự mình xử lí! Sao vậy? Ông định thất hứa sao?”
Mặc dù Phan Lâm đang ở bên trong chữa trị cho Kiều Huyền Mi nhưng những chuyện xảy ra bên ngoài anh đều biết rõ.
Nông Minh Chiến không lừa được anh.
“Phan Lâm, việc này.”
Nông Minh Chiến còn muốn khuyên thêm những Phan Lâm không quan tâm, chỉ nói một câu: “Tôi đợi ông!”
Nông Minh Chiến hô lên mấy tiếng, nhưng chẳng thể làm gì, chỉ đành hướng ánh mắt về phía nhóm người Kiều Huyền Du.
“Con bé này, cháu đi khuyên thằng nhóc Lâm đi, nếu nó thực sự khiêu chiến với nhà họ Kiều, chỉ sợ cả hai bên đều chịu thiệt..”
"Cháu....Cháu... Phải khuyên như thế nào? Cháu không biết.”
Lúc này, tâm trạng Kiều Huyền Du rối bời, không biết phải làm sao.
“Nên làm thế nào đây?”
Nông Minh Chiến dậm dậm chân.
Bên này, Kiều Vệ Quốc nhìn chằm chằm cửa phòng, suy tư một hồi lâu, khàn khàn nói: “Người của ba phòng nghe đây!”.
“Đợi lệnh ông chủ!”
Người của ba phòng đồng loạt hộ.
“Lập tức đưa người nhà đi, dọn khỏi nhà họ Kiều, chuyển về nhà cũ ở thành Bắc!”
“Vâng!”
Người của ba phòng hộ to, sau đó lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Cậu ba! Cậu đi đâu?”
“Nhà họ Kiều đã không còn chỗ cho em, tất nhiên bọn em phải rời đi! Làm sao? Kiều Hồ Khiểu, anh cẩm bọn em đi sao?” Kiều Vệ Quốc hừ lạnh.
Vẻ mặt Kiều Hồ Khiếu hơi thay đổi, lập tức bước đến, nói nhỏ: “Cậu ba, cậu đừng trách bọn anh, đây cũng chỉ là kế sách tạm thời của bọn anh, tất cả là vì nhà họ Kiều... Cậu phải hiểu.."
“Đấy là việc của anh!”
Kiều Vệ Quốc lười đáp lại, quay đầu rời đi!
“Cậu ba!”
Kiều Hồ Khiểu kêu lên.
Nhưng Kiều Vệ Quốc cũng chẳng thèm để ý. Chỉ một lát, người của ba phòng đã chẳng còn thấy tăm hơi. "Anh cả, nên làm gì bây giờ?”
Kiều Khánh Tùng nhẹ giọng hỏi.
Nông Minh Chiến dậm dậm chân.
Bên này, Kiều Vệ Quốc nhìn chằm chằm cửa phòng, suy tư một hồi lâu, khàn khàn nói: “Người của ba phòng nghe đây!”.
“Đợi lệnh ông chủ!”
Người của ba phòng đồng loạt hộ.
“Lập tức đưa người nhà đi, dọn khỏi nhà họ Kiều, chuyển về nhà cũ ở thành Bắc!”
“Vâng!”
Người của ba phòng hộ to, sau đó lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Cậu ba! Cậu đi đâu?”
“Nhà họ Kiều đã không còn chỗ cho em, tất nhiên bọn em phải rời đi! Làm sao? Kiều Hồ Khiểu, anh cẩm bọn em đi sao?” Kiều Vệ Quốc hừ lạnh.
Vẻ mặt Kiều Hồ Khiếu hơi thay đổi, lập tức bước đến, nói nhỏ: “Cậu ba, cậu đừng trách bọn anh, đây cũng chỉ là kế sách tạm thời của bọn anh, tất cả là vì nhà họ Kiều... Cậu phải hiểu.."
“Đấy là việc của anh!”
Kiều Vệ Quốc lười đáp lại, quay đầu rời đi!
“Cậu ba!”
Kiều Hồ Khiểu kêu lên.
Nhưng Kiều Vệ Quốc cũng chẳng thèm để ý. Chỉ một lát, người của ba phòng đã chẳng còn thấy tăm hơi. "Anh cả, nên làm gì bây giờ?”
Kiều Khánh Tùng nhẹ giọng hỏi.
"Anh cũng không nghĩ Nông Minh Chiến sẽ xuất hiện ở đây vì bác sĩ Lâm! Lúc trước từng nghe nói quan hệ giữa Nông Minh Chiến và bác sĩ Lâm cũng không tồi, nhưng không nghĩ đến Nông Minh Chiến lại đối đầu với nhà họ Thư vì bác sĩ Lâm. Cậu ba rất thân thiết với bác sĩ Lâm, như vậy, ông ấy và Nông Minh Chiến chắc chắn có qua lại với nhau, kể sách này của chúng ta....tính sai rồi!” Kiều Hồ Khiếu lạnh giọng nói.
“Vậy giờ phải làm sao?”
“Nếu đã quyết định rồi thì không thể quay đầu được nữa! Đi, chúng ta đến nhà họ Thư! Nói cho người nhà họ Thư những lời nói. của bác sĩ Lâm! Bây giờ, bác sĩ Lâm chống lại nhà họ Thư, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu!”
“Được”
----------------------------