Chương 1470: Xác chết vùng dậy
“Hửm?”
Tần Tuấn Minh nhíu mày,
Đám vệ sĩ ở bốn phía lập tức để tay ở
trong và ngoài áo, chạm vào súng.
Nhưng mà những thứ này, không có tác
dụng với Phan Lâm.
“Sao thế? Anh bị điếc à? Không nghe
thấy lời tôi nói sao? Lại đây!” Vẻ mặt Phan
Lâm lạnh lùng, lại la lên.
Tân Tuấn Minh nhếch miệng cười.
“Xem ra bác sĩ Lâm thật sự tức giận! Thú
vị! Thú vị!”
Anh ta giơ tay lên, liếc mắt ra hiệu với
người đeo mặt nạ.
Người nọ hiểu ý trực tiếp tiến lên, đôi mắt
như chim ưng nhìn chằm chằm Phan Lâm.
Ý chí chiến đấu trên người dày đặc hơn.
“Bác sĩ Lâm, chuyện đã đến nước này, tôi
nói gì cũng không thể làm nên chuyện gì,
như vậy đi, con chó mà tôi nuôi vẫn luôn
muốn lĩnh giáo võ y của bác sĩ Lâm, nếu bác
sĩ Lâm có thể đánh bại anh ta, như vậy Ái
Vân, tôi sẽ từ bỏ! Sẽ không quấy rầy cô ấy
nữa, thế nào?” Tân Tuấn Minh cười nói.
Tiếng nói vừa dứt, người đàn ông đeo
mặt nạ lập tức ôm quyền hét lên: “Bác sĩ
Lâm, thỉnh chỉ giáo!”
Video Phan Lâm và người của Dược
Vương Cốc quyết đấu đến bây giờ còn lưu
truyên trên mạng.
Người nào cũng biết, võ y của bác sĩ Lâm
phi phàm trác tuyệt, rất nhiều người bình
thường coi anh như tông sư võ đạo.
Phan Lâm không tin Tân Tuấn Minh này
không rõ thực lực của mình.
Nhưng anh ta còn dám phái người khiêu
chiến, đây là muốn làm gì?
Chẳng lẽ thực lực của người đeo mặt nạ
rất mạnh?
“Thây, cẩn thận một chút, chỉ sợ có bây!”
Hà Vĩ Hùng kêu lên.
“Không sao!”
Phan Lâm thản nhiên nói, trực tiếp cất
bước tiến lên, nhưng tâm mắt không phải là
nhìn người đàn ông đeo mặt nạ, mà là Tân
Tuấn Minh.
“Xem ra bác sĩ Lâm khinh thường tại hạ,
được, một khi đã như vậy, vậy thì tại hạ mạo
phạm rồi!"
Người đàn ông đeo mặt nạ quát khẽ, đột
nhiên nâng hai tay lên, mười ngón tay như
thép đánh mạnh về phía Phan Lâm.
Mỗi ngón tay sắc bén như đao kiếm!
“Làm người thì không làm, lại cứ thích
làm một con chó của Tân Tuấn Minh này,
người như anh không có tư cách quyết đấu
với tôi, huống chi, các người không có tư
cách bàn điều kiện với tôi!"
Phan Lâm hừ lạnh, căn bản không lưu
tình, trực tiếp thôi động Lạc Linh Huyết, đồng
thời ngón tay gấẩy nhẹ.
Vù vù vù vù...
Mấy chục kim châm cứu bay từ đầu
ngón tay anh ra, im lặng không một tiếng
động đâm lên cánh tay phải của anh.
Sau đó Phan Lâm nâng một quyền, đánh
vê phía lợi trảo của người đàn ông đeo mặt
nạ.
Rầm!
Quyên đập vào lòng móng, lực lượng
mênh mông lập tức đánh bay người đàn ông
đeo mặt nạ, đánh anh ta về phía núi giả ở sau
người.
Rầm!
Núi giả trực tiếp vỡ vụn.
Người đàn ông ngã vào trong đá vụn,
khó có thể đứng dậy.
“Hay lắm!”
Người của học viện Phái Nam Y nhao
nhao kêu lên.
Trên mặt Lý Ái Vân cũng lộ vẻ vui mừng.
“Lợi hại lợi hại, quả nhiên là bác sĩ Lâm
danh bất hư truyền!” Tân Tuấn Minh liên tục
vỗ tay, trên mặt vẫn là mỉm cười.
“Tôi danh bất hư truyền, nhưng hình như
anh quá mức bình tĩnh rồi!” Phan Lâm lạnh
nhạt nói, lại một lần nữa cất bước về phía
Tân Tuấn Minh.
Nhưng Tân Tuấn Minh chỉ mỉm cười nói:
“Đương nhiên là tôi bình tĩnh rồi! Dù sao bác
sĩ Lâm còn chưa thắng mài”
“Cái gì?”
Phan Lâm ngây ngốc, đột nhiên nghĩ tới
gì đó, đột nhiên quay đầu.
Mới phát hiện người đàn ông đeo mặt nạ
ngã vào trong phế tích chẳng biết nhích lại
gần từ lúc nào, một quyền đánh lên vai Phan
Lâm.
Râm!
Tiếng trâm đục truyền ra.
Cơ thể Phan Lâm lảo đảo, liên tục lùi về
sau.
Đợi khi đứng vững, người đàn ông đeo
mặt nạ đã tiếp tục tấn công.
Quyền cước giống như gió bão, hoàn
toàn không cho Phan Lâm cơ hội thở dốc.
Nhưng tốc độ và lực lượng của anh ta ở
trước mặt Phan Lâm, thực ra không tính là lợi
hại.
Phan Lâm thoải mái né tránh công kích
của người đàn ông đeo mặt nạ, cũng nắm lấy
cơ hội đánh về phía ngực anh ta.
Phốc!
Người đàn ông đeo mặt nạ phun ra máu
tươi, máu chảy từ dưới mặt nạ xuống dưới.
Quần áo chỗ ngực anh ta rách da, da tróc
thịt bong, người như diều đứt dây, ngã xuống
đất xa hơn mười mét, nhẹ nhàng run rẩy, vô
cùng thê thảm.
Hoàn toàn không phải đối thủ!
Tất cả mọi người nghĩ như vậy.
Người đàn ông đeo mặt nạ và Phan Lâm
chênh lệch thực lực quá lớn rồi!
Phan Lâm cũng cảm thấy giải quyết đối
phương vô cùng dễ dàng.
Nhưng mà không biết vì sao, anh cảm
thấy chuyện này không đơn giản như thế,
nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ.
Chỉ thấy người đàn ông đeo mặt nạ hơi
run rẩy, đột nhiên toàn thân run rẩy dữ dội,
sau đó dùng hai tay chống người, đứng dậy
lần nữa.
Phan Lâm bất chợt ngẩn ra.
Người ở bốn phía cũng kinh hãi kêu lên.
“Người này làm sao thế?”
“Anh ta... Đánh không chết sao?”
Dương Long và Hồ Quý Bạch đều vô
cùng kinh ngạc.
“Giết!”
Chỉ thấy người đàn ông đeo mặt nạ hét
to một tiếng, lại một lần nữa xông về phía
Phan Lâm!
Đôi mắt Phan Lâm trở nên lạnh lùng,
cũng mất đi kiên nhẫn, trực tiếp vươn tay chế
trụ một quyên người đàn ông đánh tới, một
tay khác nhanh như tia chớp, đánh về phía
trái tim người đàn ông.
Rầm!
Một dòng khí tràn ra.
Toàn thân người đàn ông run bần bật, da
thịt chỗ tim vỡ ra.
Một quyền này, đủ để đánh nát tim anh
ta.
Cho dù là ai, ăn một quyền sẽ phải chết
không thể nghi ngời
Người đàn ông cũng sẽ chết.
Toàn thân anh ta run lên, đôi mắt dưới
mặt nạ lập tức ảm đạm, miệng không ngừng
phun ra máu.
Sau đó cả người vô lực ngã xuống đất,
không có sức sống.
Lúc này chắc chắn không dậy nổi rồi?
Phan Lâm thở ra một hơi.
Nhưng mà ngay lúc anh chuẩn bị tiếp tục
tìm Tân Tuấn Minh tính sổ...
“Ừm..”
Người đàn ông lại phát ra một tiếng rên
rỉ, sau đó cơ thể chậm rãi nhúc nhích, chậm
rãi... Đứng dậy.
“Xác chết vùng dậy rồi!”
Tiếng thét chói tai vang vọng.
----------------------------