Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Phan Lâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1459: Bà không phải người

 

Người có được tư cách tiến vào Hồng

Nhan Cốc, đều là “thiên tài” trải qua lễ rửa tội

của canh Thoát Thai Hoán Cốt.

 

Bọn họ đến từ các tông môn thế tộc, bối

cảnh của bọn họ hiển hách, tài nguyên bọn

họ tu luyện dày, chỉ trong một năm ngắn

ngủi, bọn họ có thể trở thành nhân vật khiến

giới võ đạo Việt Nam kính sợ.

 

Nhưng muốn khống chế những người

này, cũng không dễ dàng

 

Bởi vậy Hồng Nhan Cốc sẽ tiến hành tẩy

não những đệ tử này.

 

Mà khóa tẩy não đầu tiên, chính là tôn

sùng cốc chủ của Hồng Nhan Cốc như thầnlinhI

 

Ở trong lòng bọn họ, cốc chủ sẽ không bị

thương, không bao giờ thua, không gì không

làm được.

 

Bà ta không khác gì thần tiên từ trên trời

hạ xuống.

 

Mà lúc này, hai tay đen xì bị hoại tử của

cốc chủ, đã hoàn toàn đánh nát tín ngưỡng

của bọn họ.

 

Bọn họ bắt đầu dao động rồi.

 

Phải biết rằng, những năm gần đây, Hồng

Nhan Cốc làm rất nhiều việc xấu.

 

Tuy rất nhiều người trải qua lễ rửa tội của

canh Thoát Thai Hoán Cốt xong sẽ mất đi trí

nhớ, nhưng tâm tính của bọn họ không hề

xấu xa, bọn họ cũng không thể tiếp nhận.

 

Mà tín niệm khiến bọn họ kiên trì tiếp chỉ

có một.

 

Thành tiên!

 

Bọn họ cũng muốn trở thành thần tiên

giống như cốc chủ, cho nên đám bọn họ

càng lún càng sâu, cho dù không từ thủ

đoạn, dùng tất cả phương pháp rất tàn ác

cũng sẽ không tiếc.

 

Song mọi chuyện đều là giải

 

Đều là hư vô.

 

Sao bọn họ không suy sụp?

 

Đám đệ tử trợn to mắt, đờ đẫn nhìn.

 

Hô hấp và trái tim của mỗi người đều sắp

dừng lại rồi.

 

Xoàn xoạt... âm thanh kỳ lạ truyên ra.

 

Chỉ thấy Phan Lâm đứng dậy lần thứ hai,

cơ thể anh lại khôi phục như lúc ban đầu, vết

thương biển mất.

 

Đại não của mọi người ong ong, khó có

thể suy nghĩ.

 

So với cốc chủ của Hồng Nhan Cốc,

Phan Lâm mới càng giống thần tiên bất tử...

 

Phan Lâm cất bước đi tới.

 

Lúc này anh giống như Chiến Thần

không chết.

 

Đệ tử ở bốn phía nhao nhao lùi về sau, ai

cũng không dám ngăn cản Phan Lâm.

 

“Các người còn thất thần làm gì? Giết

cậu ta cho tôi!” Sắc mặt cốc chủ của Hồng

Nhan Cốc âm trầm, nhỏ giọng quát.

 

Nhưng mọi người run rẩy lợi hại hơn, vô

cùng sợ hãi, người nào có lá gan đấu lại

Phan Lâm?

 “Một đám phế vật!”

 

Vẻ mặt cốc chủ của Hồng Nhan Cốc lạnh

lùng, nhưng không hề kích động, bà ta nhìn

Phan Lâm đang đi tới, lạnh nhạt hừ lạnh nói:

“Cậu cho rằng như vậy có thể đánh bại tôi

sao? Hừ, cậu căn bản không biết rốt cuộc là

tôi đang theo đuổi cái gì?”

 

Sau khi nói xong, bỗng nhiên cốc chủ

của Hồng Nhan Cốc nuôi khí, khí ý lạnh lão

bao trùm lãy hai bàn tay đen xì của bà ta.

 

Dưới ánh trăng tối tăm, hai tay của bà ta

sáng như ánh sáng ngọc.

 

“Cái gì?"

 

Phan Lâm nhíu mày.

 

“Các người không tin tôi là tiên nhân

sao? Vậy tôi sẽ cho mấy người thấy bản lĩnh

của tiên nhân!” Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc

lộ ra vẻ dữ tợn, trực tiếp nâng cánh tay vung

tay lên.

 

Phập!

 

Đâu mười đệ tử của Hồng Nhan Cốc ở

trước mặt trực tiếp bị cánh tay như bông

tuyết của bà ta liên tục chấn vỡ, chết thảm tại

chỗ.

 

“Ất”

 

Bốn phía vang lên vô số tiếng thét chói

tai.

 

“Các người không nghe theo mệnh lệnh

của tôi, đó là phản đồ, đều đáng chết!”

 

Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc la lên, tàn

sát đệ tử quanh mình.

 

Các đệ tử đều chết thảm.

 

. E1 Hang TA Ra “lrgbVil ti Ti

cùng khủng bổ, giống như địa ngục nhân

gian.

 

Các đệ tử đều bị dọa điên rồi.

 

Mọi người thét chói tai chạy trốn.

 

Nhưng sao bọn họ có thể chạy thoát

khỏi tay cốc chủ của Hồng Nhan Cốc? Trực

tiếp bị bà ta đuổi kịp, thuần thục giết chết rồi.

 

Mấy người còn thừa cũng không trốn

thoát, dứt khoát quỳ sát đất, không ngừng

dập đầu với bên này.

 

“Cốc chủ tha mạng! Cốc chủ tha mạng!”

 

“Chúng tôi vì cốc chủ lên núi đao xuống

biển lửa, tuyệt đối không lùi bước!”

 

“Câu xin cốc chủ tha mạng!”

 

Mọi người khóc lóc kêu lên, đầu đều bị

đụng rách.

Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc thật sự

không mất đi lý trí, bà ta dừng lại, hừ lạnh

nói: “Nếu người nào không muốn chết, vậy

thì băm tên kia ra vạn đoạn cho tôi, có nghe

thấy không?”

 

“Tuân mệnh!”

 

Mọi người nghiến răng, ôm ý chí muốn

sống, xông về phía Phan Lâm một lần nữa.

 

Phan Lâm nhướng mày, cũng không

khách sáo nâng cánh tay chém giết.

 

Mỗi người bị anh dùng chưởng đánh

trúng, cơ thể sẽ lập tức bị hoại tử, chết bất

đắc kỳ tử ngay tại chỗ.

 

Cho dù là ai, đều không chống đỡ nổi

một kích của Phan Lâm.

 

Dù sao cốc chủ của Hồng Nhan Cốc

không thể chống đỡ được, đám đệ tử bình

thường như bọn họ sao có khả năng là đổi

thủ?

 

Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng la thê

lương vang vọng.

 

“Tên nhóc, nhanh giết bà ta, nhanh giết

bà ta đi!”

 

Phan Lâm vẫn đang chém giết trong

đám người ngẩn ra, bất chợt ngẩng đầu, thì

thấy cốc chủ của Hồng Nhan Cốc đang tách

rời thi thể bên cạnh.

 

Bà ta bẻ gãy hai tay băng sương bụi bặm,

bẻ hai tay của thi thể bên cạnh, sau đó dán

lên tay cụt của mình.

 

Sau đó cảnh tượng khiến người ta sợ hãi

xuất hiện rôi.

 

Bàn tay nối vào tay gãy của bà ta, vậy mà

bà ta có thể sử dụng một cách tùy ý, giống

như bàn tay kia là của bà ta...

 

“Cái gì?”

 

Đôi mắt Phan Lâm mở to.

 

Đây là cảnh tượng kỳ lạ cỡ nào.

 

Anh có thể nhìn thấy, mạch máu trên cái

tay gấy mà cốc chủ của Hồng Nhan Cốc

dùng căn bản không nối với thần kinh của bà

ta, nói theo góc độ của y học, cái tay gãy này

không có khả năng cử động được rồi.

 

Nhưng mà... Nó lại cử động được!

 

Còn cử động rất tự nhiên!

 

Nhưng mà...

 

Chuyện này còn chưa đủ.

 

Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc gầm nhẹ

một tiếng, trên hai tay thon dài của bà ta xuất

hiện lượng lớn đường vân màu đỏ.

Những đường vân này giống như rắn độc

lượn vòng, hóa thành một đám vòng kỳ lạ,

sau đó...

 

Phập!

 

Tất cả vòng tròn đầy đường vân bao

trùm trên da vỡ ra hết.

 

Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc bẻ gấy tay

toàn bộ thi thể trên đất, giống như xuyên cái

ống vào cắm lên hai tay của bà ta.

 

Chỉ một lát sau, trên hai tay của bà ta

mỗi tay có bốn cánh tay.

 

Mà mỗi một bàn tay... Đều có thể tự do

hành động.

 

Quái vật!

 

Đây là quái vật!

 

Không ít đệ tử của Hồng Nhan Cốc u mê.

Nhưng có một số đệ tử của Hồng Nhan

Cốc không có quá nhiều phản ứng, rõ ràng

đây không phải là lần đầu tiên bọn họ nhìn

thấy cảnh này!



Phan Lâm cũng mơ hồ rồi.

 

Nhưng mà rất nhanh anh nghĩ tới con

quái vật nhìn thấy ở dưới bãi đỗ xe trong

công ty Dương Hoa lúc trước.

 

“Không ngờ tới bà vì theo đuổi thiên đạo,

vậy mà biến mình thành bộ dạng người

không ra người quỷ không ra quỷ...” Quái

nhân gian nan ngẩng đầu, nhìn cốc chủ của

Hồng Nhan Cốc lúc này nói.

 

“Tôi thiếu cái gì, có thể lợi dụng những

đoạn tàn chỉ này nối lại! Cơ thể của tôi đã

không phải là cơ thể của người bình thường!

Tôi có thể hấp thu toàn bộ, tôi đã là thần! Tôi

là thân!” Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc lớn

tiếng nói, đôi mắt biến thành màu đỏ, mà khí

tức toàn thân cũng đột nhiên tăng lên vô số

lần.

 

Lúc này, cho dù là Phan Lâm đều có chút

không chống đỡ nổi.

 

Đây là thực lực của cốc chủ Hồng Nhan

Cốc sao?

 

“Chết đi!”

 

Chỉ thấy cốc chủ của Hồng Nhan Cốc hét

to một tiếng, người lập tức bùng nổ.



Vẫn là tốc độ đáng sợ như vậy.

 

Nhưng lần này, bà ta không phải chỉ

đánh Phan Lâm đơn giản như vậy.

 

Sau khi tới gần, bà ta trực tiếp vươn hai

tay ra, đè lên vai Phan Lâm, sau đó tám bàn

tay trên cánh tay của bà ta nhao nhao nắm

lấy ngực, cổ, phần eo, tay chân của Phan

Lâm... Đồng thời phát lực!

 

Đây rõ ràng là muốn tháo Phan Lâm ra

thành tám khối!

 

“Trái lại tôi muốn nhìn xem, đợi tôi xé cậu

ra thành mảnh nhỏ, cậu còn có thể khôi phục

nguyên trạng hay không?” Cốc chủ của Hồng

Nhan Cốc hung dữ nói, lực lượng cũng thúc

giục tới mức cao nhất.

Phan Lâm cảm thấy mình sắp nứt ra rồi.

----------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK