Chương 1987: Không phải là có một số chuyện bé xé ra to hay sao?
"Thực ra, tôi tới đây là để tìm ông. Nhưng vì sự an toàn, cho nên lúc đầu tôi đã không bước vào khách sạn mà tôi đã dùng ngân châm và đan dược để tăng thực lực của mình lên ở bãi đỗ xe bên ngoài khách sạn. Vì vậy, tôi mới xuất hiện muộn hơn ông Chiến.
Takahashi Imura, tôi vẫn cho rằng ông chắc hắn là một đối thủ rất đáng sợ, nhưng hiện tại xem ra, tôi đã sai rồi. Cái được gọi là ninja cao cấp đó cũng chỉ được đến như vậy mà thôi.”
Phan Lâm bình tĩnh nói. Anh xoay bước chân của mình một chút, anh đang muốn phóng đến. "Ẩn thân”
Takahashi Imura vội vàng hét lớn. Mà cũng không biết là ông ta lại thi triển thuật gì nhưng xung quanh người ông ta lại phát ra rất nhiều làn khói trắng. Đến khi Phan Lâm vọt vào trong làn khói đó, anh mới phát hiện ra không thấy bóng dáng của Takahashi Imura đâu cả.
"Muốn chạy sao?" Phan Lâm nhìn xung quanh, giống như là anh đang muốn phân biệt cái gì đó. Nhưng anh lại nghe xung quanh mình truyền đến âm thanh của Takahashi Imura.
"Hôm nay thân thể của tôi không được khỏe, cho nên không thể tiếp tục đánh nhau được nữa. Vì vậy, chờ ngày khác chúng ta lại giao thủ. Lần sau gặp mặt, tôi nhất định sẽ tự mình cắt thân thể của cậu thành từng mảnh nhỏ".
Âm thanh này cũng dần dần đi xa. Quả nhiên, Takahashi Imura này đã có ý định chạy trốn.
Nhưng mà cũng được thôi, ông ta đã biết Phan Lâm là người phi phàm, và hiểu rõ người này có thân thể không thể phá, tuyệt đối là một người khó có thể giết chết.
. Hơn nữa, nơi này lại là Yên Kinh, mà ông ta đã ra tay với Nông Minh Chiến, cho nên ông ta không thể lại đây lâu thêm được nữa. Nếu không, chuyện này mà làm kinh động đến đám cường giả đỉnh cao ở Yến Kinh, nếu còn không nhanh chóng chạy thoát thân thì sẽ rất phiền toái.
Chỉ là... Phan Lâm nào có thể để cho ông ta rời đi một cách dễ dàng như vậy được chứ? Anh hừ thầm một tiếng, anh cũng vội vàng đuổi theo. "Bác sĩ Lâm, chờ một chút” Nông Minh Chiến vội vàng lớn tiếng gọi. Tuy nhiên, Phan Lâm đã rời khỏi khách sạn. Nhanh một cách kỳ lạ.
"Minh Chiến, cậu thanh niên này là ai vậy? Vì sao cậu ấy lại có thực lực kinh người như vậy?” Ông Trần bước tới rồi vội vàng hỏi thăm.
“Cậu ấy chính là Bác sĩ Lâm, chẳng lẽ ông chưa từng nghe qua sao?” Nông Minh Chiến nói.
"Cái gì? Cậu ấy chính là bác sĩ Lâm xuất hiện trên TV mỗi ngày đó sao? Không, phải không? Không phải mọi người đều nói y thuật của cậu ấy rất cao siêu hay sao? Tại sao võ công của cậu ấy... Cũng lợi hại như vậy chứ?" Ông Trần cũng không thể tin được.
"Thằng bé này rất thần kỳ. Tuy nhiên, cậu ấy không hiểu đạo lý giặc cùng đường thì không nên đuổi theo hay sao? Takahashi Imura đã trốn đi như vậy, mà chúng ta lại không biết ông ta có thiết lập mai phục ở đâu đó hay không. Nếu như bác sĩ Lâm bị mắc bẫy, như vậy là lành ít dữ nhiều rồi” Nông Minh Chiến nói với vẻ mặt lo lắng.
"Minh Chiến, tên Takahashi Imura này cũng thật là xấc xược. Ông ta hoàn toàn không để chúng ta vào mắt. Chúng ta nhất định phải trừng phạt đám người này một cách thật nghiêm khắc” Ông Trần đầu tức giận nói.
"Yên tâm, tôi sẽ lập tức tác động vào bên kia để cho đội ngũ đó bắt đầu xuất phát." Nông Minh Chiến lạnh lùng nói.
"Đội ngũ đó là sao?"
Lúc đầu, ông Trần tỏ ra rất sửng sốt, sau đó ông ta đột nhiên ý thức được cái gì đó nên sắc mặt đã có một chút thay đổi: “Không phải là không cần thiết sao? Không phải điều động đội ngũ đó... Có thể làm cho một số chuyện bé xé ra to sao?”
"Chuyện bé xé ra to sao? Đây chính là chuyện liên quan đến mặt mũi của cả một quốc gia đó. Làm sao có thể chậm trễ được chứ?”
Nông Minh Chiến tức giận lấy điện thoại di động ra, đang định gọi đến một số điện thoại thì ai ngờ điện thoại di động lại đột nhiên rung lên.
Nông Minh Chiến ngẩn ra sau đó lập tức kết nối. Một lát sau, sắc mặt của ông ta chợt thay đổi. "Minh Chiến, làm sao vậy?" Ông Trần thấy thế thì lập tức hỏi. "Có vẻ như phải làm chuyện này trở nên ồn ào rồi.”
Nông Minh Chiến đặt chiếc điện thoại di động xuống, trầm giọng nói: "Cô gái, cô lập tức dẫn ông Trần đầu đến bệnh viện để chữa thương, tôi phải đi một chuyến”
"Ông đi đâu vậy?" "Phòng thể dục trong thành phố!" Nông Minh Chiến vừa nói, vừa vội vàng rời khỏi khách sạn. “Thủ trưởng, chờ tôi một chút.” Lưu Bảo Nam gọi to rồi đi theo ông ta. Ra khỏi khách sạn, Trịnh Nam Thiên đã nghe được tin và đã dẫn dắt một đội ngũ vây quanh cửa lớn. Nhìn thấy Nông Minh Chiến đi ra, Trịnh Nam Thiên mừng rỡ không thôi.
"Lãnh đạo, cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi. Tôi còn đang chuẩn bị xông vào” Trịnh Nam Thiên vội vàng nói.
Ông ta biết Nông Minh Chiến đã vào khách sạn, nhưng bởi vì nơi này đã bị đám người của Takahashi Imura chiếm đóng, nếu như tùy tiện xông vào sẽ gây ra phiền toái rất lớn. Bởi vậy ông ta vẫn luôn chờ ở phía dưới.
Mãi đến khi Phan Lâm và Takahashi Imura chém giết nhau mà tạo ra tiếng động thì mới làm cho ông ta cảm giác có chuyện gì đó không đúng, cho nên ông ta mới chuẩn bị tấn công.
Khi ông ta đang định vào giết thì đám người Nông Minh Chiến đi ra.
Nhìn thấy sắc mặt xám xịt của Nông Minh Chiến và Lưu Bảo Nam, Trịnh Nam Thiên biết rõ nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra. dd
"Lập tức đưa tôi đến phòng thể dục trong thành phố, mau!" Nông Minh Chiến khẽ lớn tiếng nói. "Lãnh đạo, đã xảy ra chuyện gì vậy?" “Ít nói nhảm, mau đi sắp xếp cho tôi đi” Nông Minh Chiến đá một cú về phía Trịnh Nam Thiên rồi tức giận quát to. Trịnh Nam Thiên không dám chần chờ mà vội vàng quay đầu chạy đi. Một lát sau, một số chiếc xe chạy đến phòng thể dục. Đến lúc Nông Minh Chiến chạy tới phòng tập thể dục, người đã đứng đồng nghìn nghịt ở nơi này.
Nông Minh Chiến đặt chiếc điện thoại di động xuống, trầm giọng nói: "Cô gái, cô lập tức dẫn ông Trần đầu đến bệnh viện để chữa thương, tôi phải đi một chuyến”
"Ông đi đâu vậy?" "Phòng thể dục trong thành phố!" Nông Minh Chiến vừa nói, vừa vội vàng rời khỏi khách sạn. “Thủ trưởng, chờ tôi một chút.” Lưu Bảo Nam gọi to rồi đi theo ông ta. Ra khỏi khách sạn, Trịnh Nam Thiên đã nghe được tin và đã dẫn dắt một đội ngũ vây quanh cửa lớn. Nhìn thấy Nông Minh Chiến đi ra, Trịnh Nam Thiên mừng rỡ không thôi.
"Lãnh đạo, cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi. Tôi còn đang chuẩn bị xông vào” Trịnh Nam Thiên vội vàng nói.
Ông ta biết Nông Minh Chiến đã vào khách sạn, nhưng bởi vì nơi này đã bị đám người của Takahashi Imura chiếm đóng, nếu như tùy tiện xông vào sẽ gây ra phiền toái rất lớn. Bởi vậy ông ta vẫn luôn chờ ở phía dưới.
Mãi đến khi Phan Lâm và Takahashi Imura chém giết nhau mà tạo ra tiếng động thì mới làm cho ông ta cảm giác có chuyện gì đó không đúng, cho nên ông ta mới chuẩn bị tấn công.
Khi ông ta đang định vào giết thì đám người Nông Minh Chiến đi ra.
Nhìn thấy sắc mặt xám xịt của Nông Minh Chiến và Lưu Bảo Nam, Trịnh Nam Thiên biết rõ nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra. dd
"Lập tức đưa tôi đến phòng thể dục trong thành phố, mau!" Nông Minh Chiến khẽ lớn tiếng nói. "Lãnh đạo, đã xảy ra chuyện gì vậy?" “Ít nói nhảm, mau đi sắp xếp cho tôi đi” Nông Minh Chiến đá một cú về phía Trịnh Nam Thiên rồi tức giận quát to. Trịnh Nam Thiên không dám chần chờ mà vội vàng quay đầu chạy đi. Một lát sau, một số chiếc xe chạy đến phòng thể dục. Đến lúc Nông Minh Chiến chạy tới phòng tập thể dục, người đã đứng đồng nghìn nghịt ở nơi này.
"Minh Chiến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Phía sau truyền đến âm thanh khàn khàn của ông Trần.
Nông Minh Chiến sửng sốt, vội vàng quay đầu: "Các người chạy tới đây để làm gì? Không phải tôi đã bảo ông đến bệnh viện rồi sao?”
"Không phải là tôi đang lo lắng ông xảy ra chuyện gì sao? Vì thế, ở trên xe tôi đã băng bó vết thương một cách đơn giản rồi. Minh Chiến, sắc mặt của ông như vậy lại vội vàng chạy đến đấy, vậy thì đến cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Ông Trần hỏi.
Sắc mặt của Nông Minh Chiến lại trở nên khó coi, hạ thấp giọng nói: "Tôi không nghĩ tới đám người của xứ sở hoa Anh Đào kia lại chơi trò dồn vào đường cùng như vậy. Buổi tối, bọn họ thực sự mời' hàng trăm phóng viên đến, trong đó có hai mươi phóng viên đến từ nước ngoài. Bọn họ đã sẵn sàng để phát sóng trực tiếp rồi”
"Phát sóng trực tiếp cái gì?" Ông Trần sửng sốt hỏi. “Màn quyết đầu của Yoko Nakagawa và bác sĩ Lâm” Nông Minh Chiến nói với giọng điệu khàn khàn,
----------------------------