Chương 2110: Không cần tôi ra tay
Phan Lâm không hề quen biết người này.
Cảm nhận được khí tức của người đàn ông này, không hề nồng đậm, mặc dù là người luyện võ, nhưng công phu đi lại còn hạn chế, nhiều nhất là một vệ sĩ.
Một vệ sĩ đến tìm mình nói chuyện sao?
Phan Lâm muốn từ chối, Lý Ái Vân bên cạnh lặng lẽ dùng khuỷu tay đụng vào anh, thấp giọng nói: “Phan Lâm, người có thể tham gia buổi đấu giá lần này đều là người có tiền có quyền, người khác có lòng muốn qua lại với anh. Anh không thể bỏ qua cơ hội lần này được. Nói không chừng sau này có thể hợp tác ở phương diện nào đó đấy.”
Phan Lâm dở khóc dở cười.
Lúc này Lý Ái Vân vậy mà tràn đầy một đầu sự nghiệp.
“Vậy em thì làm sao?”
“Em thì làm sao chứ? Em là người lớn như vậy, anh còn lo em đi mất sao? Yên tâm đi, đi đi.” Lý Ái Vân không quan tâm nói.
“Được rồi được rồi, nếu như bà xã đại nhân đã nói như vậy, vậy anh này, anh muốn nói cái gì?”
"Ô, mời anh đi bên này, chúng ta đến bên kia nói chuyện.” Vệ sĩ cười nói, làm động tác mới với Phan Lâm.
Phan Lầm gật đầu, sau đó đi theo.
Hai người đi đến bên cạnh một bàn rượu, vệ sĩ rót cho Phan Lâm một ly rượu đưa qua.
Phan Lâm nhận lấy, nhìn vệ sĩ, mới phát hiện rót rượu cho mình xong, cũng chỉ đứng một bên, hoàn toàn không có ý nói chuyện.
“Hửm?”.
Phan Lâm nhíu chặt mày, cảm thấy đặc biệt kỳ lạ, nghiêng người nhìn qua, mới phát hiện chân trước mình vừa bước đi, phía sau đã có một người đàn ông mặc vest tóc nhuộm vàng cười nói với Lý Ái Vân.
Phan Lâm chợt nhận ra cảm thấy đối phương đang chơi kế điệu hổ li sơn để dễ ra tay với Lý Ái Vân hơn.
Lý Ái Vân một mặt phản cảm, nhưng không biết thân phận của đối phương, không dễ làm mất lòng, chỉ có thể vừa nặn ra nụ cười vừa đẩy ra.
“Anh là người nơi nào?” Phan Lâm cũng không vội tiến lên chen ngang, nhàn nhạt truy hỏi. "Cái gì?”
Vệ sĩ có chút ngạc nhiên nhìn Phan Lâm. “Tôi là nói các người là người ở đâu?Người bên kia có phải là chủ của anh không?"
“Ha, anh nhìn ra rồi sao? Nếu đã nhìn ra thì thành thật ở đây uống rượu đi. Đừng hỏi nhiều như vậy, chúng tôi là người mà anh không chọc được vào đầu” Vệ sĩ cười lạnh, ánh mắt đặc biệt khinh thường.
“Vậy sao? Vậy anh có tin, lát nữa chủ của anh sẽ bị người ta đánh gãy hai chân ném ra ngoài không?” Phan Lâm nói.
“Anh muốn ra tay? Tôi khuyên anh tốt nhất nên biết tự lượng sức mình đi. Đừng có tự mình tìm đau khổ nữa” Vệ sĩ hừ lạnh, tiến lại gần, hung ác nhìn Phan Lâm.
“Không không không, đừng hiểu nhầm. Tôi không ra tay, người khác sẽ ra tay.” Phan Lâm giải thích nói.
“Người khác? Hừ, ai dám động tay? Anh cho rằng cậu chủ nhà tôi là con chó con mèo nào đó sao? Ai ra tay ông đây là người đầu tiên không tha cho nó” Vệ sĩ hung dữ nói.
Nhưng ngay sau đó. Bốp. Một tiếng tát giòn giã vang lên. Người xung quanh đều ngẩn ra, lần lượt nhìn qua chỗ phát ra âm thanh. Chỉ thấy Dịch Minh Thiên giơ tay lên, điên cuồng tát mạnh vào người đàn ông tóc vàng trước mặt.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đã tát bảy tám cái.
Người đàn ông tóc vàng ôm mặt ngẩn ra. Lý Ái Vân cũng một mặt ngạc nhiên.
“Là ông Dịch” “Ông Dịch nào?”
“Còn ông Dịch nào nữa? Dịch Minh Thiên của Liên minh thương mại đây. Liên minh thương mại bây giờ ngoại trừ Đồng gia và phó minh chủ Hoa ra thì Dịch Minh Thiên là người có trọng lượng nhất.”
“Người này là người nhà họ Tề đúng không? Sao lại chọc ông Dịch tức giận vậy?” “Mau tìm gia chủ nhà họ Tề đến, nói không chừng xảy ra chuyện rồi đấy.”
Các khách mới đều lần lượt nghị luận, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mà cậu chủ nhà họ Tề ôm mặt mới phản ứng lại. "Ông Dịch, ông... sao ông lại đánh tôi?" “Ai cho cậu gây chuyện ở đây?” Dịch Minh Thiên lạnh lùng hỏi.
“Gây chuyện? Tôi... sao tôi có thể gây chuyện ở đây được chứ?” Cậu chủ Tề Trung Kiên nhà họ Tề lộ ra vẻ hoang mang.
“Đừng có phí lời với tôi, tôi không rảnh mà chậm trễ thời gian ở đây với cậu. Người đầu”
"Co."
“Đánh gãy chân người này, sau đó ném ra ngoài” Dịch Minh Thiên quát.
“Vâng.”
Mấy tay chân Liên minh thương mại xông qua, không nói hai lời ấn Tề Trung Kiên xuống đất, người bên cạnh cầm gậy, hung hăng đập về phía chân Tề Trung Kiên.
Răng rắc. Âm thanh gẫy xương truyền ra. "A."
Tiếng kêu thảm thiết của Tề Trung Kiên vang khắp cuổi đấu giá. Không lâu sau, Tề Trung Kiên bị ném ra khỏi cuổi đấu giá. Tất cả khách mời đều bị sốc, vô cùng sợ hãi. "Ông Dịch làm gì vậy chứ? Tề Trung Kiên gây chuyện gì sao?”
"Ông ta làm như vậy có phải quá đáng rồi không? Nhà họ Tề là một gia tộc quyền thế ở ẩn, ở trước mặt mọi người đánh gãy chân cậu chủ nhà họ Tề, còn ném người ra ngoài, không phải công khai tát vào mặt người nhà họ Tề sao?”
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng Dịch Minh Thiên không hề giải thích gì cả, xử lý xong Tề Trung Kiên, trực tiếp đi chào hỏi những vị khách khác.
Về phần vệ sĩ bên cạnh Phan Lâm, sớm đã trợn mắt há miệng rồi.
“Sao lại như vậy? Cậu chủ thật sự bị đánh gãy chân rồi sao?”
Anh ta lẩm bẩm tự hỏi, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, quay mạnh đầu lại nhìn Phan Lâm. “Là... là anh? Có phải là anh làm không?”
“Tất nhiên là tôi làm rồi. Đảm có ý với vợ tôi, chuyện này e rằng không dễ giải quyết như vậy đâu.” Phan Lâm lắc đầu nhàn nhạt nói.
Vừa nói xong, mấy vệ sĩ Liên minh thương mại đã tiến lại, vây quanh vệ sĩ kia, trực tiếp kéo ra khỏi Liên minh thương mại.
"Thả... thả tôi ra. Khốn nạn. Thả tôi ra”
Vệ sĩ kia điên cuồng dữ tợn nhưng không có kết quả gì.
Quy cách của vệ sĩ Liên minh thương mại rất cao, thực lực đáng sợ, không phải loại người khoa tay múa chân như anh ta có thể so được.
Không lâu sau, bên ngoài buổi đấu giả truyền đến tiếng hét thảm thiết, khiến các khách mời sợ hãi.
“Cậu Lâm, cậu có hài lòng với kết quả xử lý như vậy không?” Dịch Minh Thiên âm thầm đi đến, hơi cúi người nói.
“Năng lực của ông khiến tôi rất nghi ngờ. Nếu như còn có chuyện nào như vậy nữa, tôi chỉ có thể giải quyết theo cách của mình thôi” Phan Lâm nhàn nhạt nói, nhưng anh mắt và giọng điệu lại lộ ra tia uy nghiêm đáng sợ.
Toàn thân Dịch Minh Thiện run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Nếu để bác sĩ Lâm ra tay, e rằng sẽ máu chảy thành sông. Ông ta vội vàng cúi người: "Cậu Lâm bớt giận. Tôi bảo đảm sẽ không có ai dám quấy rối cô Lý nữa. Tôi bảo đảm” “Hành động sắp bắt đầu rồi, đừng có gây thêm phiền toái nữa. Tên họ Tề kia sẽ không gây rối nữa đúng không?” “Tôi cứ người đi cảnh cáo bọn họ. Nhất định sẽ để bọn họ không dám gây thêm chuyện nữa” “Ừ” Phan Lâm gật đầu. Dịch Minh Thiên vừa đi, Lý Ái Vân đã đi đến.
“Phan Lâm, vừa rồi anh có nhìn thấy không?” Lý Ái Vân còn có chút sợ hãi.
“Nhìn thấy cái gì vậy?” Phan Lâm cười hỏi.
“Người vừa rồi đến bắt chuyện với em, tự nhiên bị ông Dịch đánh gãy chân. Quá đáng sợ rồi.”
“Chắc là trước kia người này không đi cùng đường với ông Dịch. Không sao đâu, chúng ta đều chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, sẽ không có người để ý đến chúng ta đâu. Nào, ăn chút đồ ăn đi.” Phan Lâm cười nói, kéo Lý Ái Vân đi đến bên cạnh bàn ăn, gọi đến một bàn đồ ăn ngon, cẩn thận thưởng thức.
Cùng lúc đó, người nhà họ Tề đang muốn đến buổi đấu giá, nghe thấy tin tức Tề Trung Kiên bị đánh gãy chân ném ra khỏi buổi đấu giá, ai cũng đều tức giận, đi thẳng đến buổi đấu giá.
----------------------------