Chương 1764: Tử Huyền Thiên đã thỏa hiệp rồi ư?
Ngoài hô Chu Tước yên lặng như tờ, thời gian
như dừng lại, tất cả mọi người đều giữ động tác
hiện tại, không nhúc nhích. Ai cũng như quên mất
phải thở, nhịp tim cũng dừng lại. Giờ phút này,
dường như cả mây trắng trên bâu trời cũng dừng
trôi, hoa cỏ dưới mặt đất cũng dừng lay động
theo gió...
Tất cả mọi người đều đổ đồn ánh nhìn vào
một người: Phan Lâm!
Anh đang lặng lẽ đứng trước mặt Chấn Hám
Sơn, toàn thân từ trên xuống dưới đều không hề
có dấu hiệu bị thương, mắt thì bình tĩnh nhìn đối
thủ. Đoạn kiếm gãy chậm rãi tuột khỏi lòng bàn
tay anh, rơi xuống đất, phát ra tiếng vang êm tai.
Tiếng kêu giòn giã ấy kéo tất cả những người
ở đây trở về hiện thực từ trong cơn khiếp sợ.
Nhưng không một ai lên tiếng, vì ai cũng không
biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả cảm nghĩ trong
lòng mình.
Chấn Hám Sơn cũng vậy, ông ta ngơ ngác
nhìn Phan Lâm, thật lâu sau mới lây lại tinh thân.
Sau cùng, Chân Hám Sơn thở hắt ra, chua xót
cười: “Tôi nhận thua!”
“Cứ thế mà nhận thua hả?”
“Không phá được thể chất Võ Thần của cậu
thì tôi vĩnh viên không có khả năng thắng, chưa
kể có vẻ cậu không chỉ có mỗi thể chất Võ Thần
nữa” Chấn Hám Sơn thấp giọng nói.
Phan Lâm lạnh nhạt đáp: “Mặc dù kiếm ông
đã hư hại rồi nhưng tuyệt đối cũng đừng nghĩ
quẩn. Chấn Hám Sơn, tôi không muốn giết ông”
“Yên tâm, tuy người ta thường nói “Kiếm bị
hủy thì chủ nhân của nó cũng chết”, nhưng tôi
không ngớ ngẩn đến vậy. Thắng là thắng, thua là
thua, hôm nay thua thì sau này cố gắng tu luyện,
thắng lại là được”
“Ông lạc quan ghê nhỉ. Cơ mà bây giờ cách xử
lý thế nào không phải do các người quyết định
nữa, và tôi không giết ông không có nghĩa rằng
chỉ như vậy rôi xong”
Phan Lâm buông tay ra rôi chắp hai tay ra sau
lưng, bình thản nói:
“Tôi vẫn nói lại câu đó, tôi đến đây là để đòi lại
công bằng cho đồ đệ của tôi chứ không phải
muốn chém giết! Nhưng nếu Tử Huyền Thiên các
người làm quá lên thì Phan Lâm tôi không ngại
lưới rách cá chết đâu. Có thể tôi không san bằng
được Tử Huyền Thiên các người, nhưng làm Tử
Huyền Thiên máu chảy thành sông, đổ nát vẫn
đơn giản lắm. Tôi nói được là làm được!”
Lời vừa dứt thì sắc mặt Chấn Hám Sơn cũng
biến đổi theo. Những lời này rất gọn gàng, lưu loát
nhưng cũng chứa đựng sự đe dọa trong đói
“Phan Lâm, cậu đừng vội, vê chuyện này hãy
cho tôi và tổng chấp sự Thông bàn bạc lại đã!”
Chấn Hám Sơn vội nói.
Phan Lâm hừ lạnh: “Sức kiên nhẫn của tôi có
hạn, tôi chỉ cho ông nửa tiếng thôi! Nếu nửa tiếng
sau vẫn chưa có câu trả lời thì tôi sẽ phế đám đệ
tử Tử Huyền Thiên đã hãm hại đồ đệ tôi trước,
sau đó sẽ đến điện chưởng môn, tìm chưởng
môn của các người để lý luận!”
“Đừng đừng đừng! Phan Lâm, cậu yên tâm,
không cần sốt ruột đâu, giờ chúng tôi sẽ bàn bạc
ngay!” Chấn Hám Sơn hô lên rồi xoay người chạy
sang phía bên kia,
----------------------------