Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Phan Lâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1604: Chết chưa hết tội

Khi Phan Lâm bước ra khỏi Nông gia, toàn thân anh đã bê bết máu. Anh ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài vỉa hè,

châm một điếu thuốc, ánh mắt bất lực, thấp thỏm. Anh không thích làm những việc như thế này.

Nhưng không làm không được.

Nếu không, chuyện xảy ra ngày hôm nay chắc chắn sẽ lọt ra ngoài.

Những tổn thất và ảnh hưởng gây ra lúc đó sẽ vô cùng khủng khiếp, những người xung quanh anh sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Vì vậy, anh thà là một nhân vật phản diện! Đúng lúc này, Sở Thành Thái đi tới.

"Chưởng môn." Ông ta kính cẩn gọi.

Sở đĩ ông ta gọi Phan Lâm là chưởng môn là vì anh là người đứng đầu Kỳ Lâm Môn.

"Làm được lắm." Phan Lâm nhẹ giọng nói. "Chưởng môn tha thứ cho tôi, tôi có mắt mà

không nhìn thấy núi Thái Sơn..."

"Chuyện đã qua rồi, nhà họ Thái bên đó thế nào rồi?"

"Tôi vừa gọi đến, đều đã được giải quyết rồi." "Được lắm, nhớ sắp xếp cho người thông báo nhà họ Thái đã chuyển đi."

"Vâng, chưởng môn!"

"Mà này, người tôi bảo ông tìm đã tìm được chưa?"

"Cô Ngải Hồng sao? Xin lỗi chưởng môn, chúng tôi đã phải người đi điều tra toàn thành phố, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì về cô Ngải Hồng."

"Tăng nhân lực và tiếp tục điều tra cho tôi."

"Vâng, nhưng mà chưởng môn, chúng tôi đã tìm thấy một số thứ đặc biệt trong Nông gia."

"Vài thứ đặc biệt?"

Phan Lâm hơi ngẩng đầu.

Sở Thành Thái lập tức dẫn Phan Lâm đến tầng hầm của Nông gia, lúc này mới phát hiện dưới tầng hầm có một đường chui kéo dài xuống dưới.

Khi bước xuống đường hầm bí mật, lúc này mới nhìn thấy một tầng hầm to bằng quả bóng rổ, mà ở đó có rất nhiều phụ nữ ở dưới.

"Cái gì?" Vẻ mặt Phan Lâm trở nên lạnh lùng.

"Theo thông tin mà chúng tôi tìm được, người Nông gia và nhà họ Thái đã tham gia buôn lậu, buôn bán sách và buôn bán người. Những thứ này do người của Nông Thanh Sơn để lại." Sở Thành Thái nói.

"Xem ra tôi giết cả nhà bọn họ là chuyện nên làm!" Phan Lâm khịt mũi xua tay: "Tha cho bọn họ đi." "Tha cũng được... nhưng chưởng môn, lúc này Nông gia xảy ra chuyện như vậy, người ngoài rất dễ cho rằng chúng ta cố ý hãm hại làm ra chuyện này."

"Ý của ông là?"

"Âm thầm đưa bọn họ quay về."

"Được, nhưng trước khi rời đi, đưa bọn họ đi xem thi thể của Nông Thanh Sơn, bọn họ muốn trút giận như thế nào, cứ để cho bọn họ làm."

"Vâng."

Sở Thành Thái gật đầu, thu dọn quần áo cho bọn họ rồi thả hết ra ngoài.

Biết những người này đến đây để cứu mình, những người phụ nữ đang sợ hãi từ từ thả lỏng cảnh giác, nhưng có một số phụ nữ dường như đã bị lạm dụng một cách vô nhân đạo, có vấn đề về tâm thần. Bất kể ai đến gần, họ sẽ điên cuồng tấn công, sống chết không muốn rời khỏi lồng.



Trong lúc không biết làm sao, Phan Lâm chỉ có thể đích thân tiếp xúc với họ.

Tâm lý trị liệu không phải châm cứu có thể giải quyết được quan trọng nhất là dùng lời lý lẽ, dùng lời nói hợp lý để trị liệu.

"Cô ơi, đừng sợ. Chúng tôi ở đây để giải cứu cô, chúng tôi sẽ đưa cô về nhà, cô bình an vô sự rồi. Không ai có thể làm cô bị thương được nữa." Phan Lâm bước vào, kiên nhẫn nói.

Người phụ nữ nhìn thấy Phan Lâm đột nhiên trở nên kích động, chỉ thì thào nói: "Cút đi, cút đi, cút hết đi, cút hết đi..." Phan Lâm thở dài, nghiêng người lại gần vài phút, để có thể làm cho người phụ nữ nhìn rõ mình hơn, đồng thời nhẹ nhàng nói: “Cô gái, không sao đâu, mọi chuyện đã qua rồi."

Lúc này người phụ nữ mới dường như thấy rõ Phan Lâm, lại nhìn thấy vẻ quyến rũ và khuôn mặt tuấn tú giống như một vị thần, cô ta sững sờ tại chỗ, đối với lời nói dịu dàng này không sinh ra bất kỳ oán hận nào.

Cuối cùng, người phụ nữ rơi vào diện mạo của Phan Lâm, bước ra khỏi ngục tối.

Sở Thành Thái và giám đốc Vương đến giúp đỡ, lập tức thu xếp cho những người này về nhà.

Phan Dương cũng chuẩn bị trở lại chi nhánh tìm Lý Ái Vân.

Cứ để những rắc rối còn lại cho đám người Sở Thành Thái, Đinh Văn Vượng cũng tức tốc từ Giang Thành đến giúp Phan Lâm xử lý mọi chuyện phía sau.

Trời đã tối.

Ba người Lý Ái Vân, Hứa Ngọc Thanh và Lý Giang được sắp xếp đi ăn ở một nhà hàng cạnh công ty.



Hứa Ngọc Thanh đang có tâm trạng vui vẻ, gặp phải báo động giả, bây giờ bà ta đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ăn rất ngon miệng. Ngoài ra, Chiến hổ 2' sẽ được phát hành. Theo bà ta thấy, đối với bản thân bà ta thì đây là một cơ hội lớn. Không chỉ vì nữ chính của Chiến hổ 2 người nhà họ Lý, mà Chủ tịch Lâm còn là con rể tương lai của bà ta.

Lý Giang không quan tâm lắm, cứ nhìn điện thoại di động của mình.

Nhưng Lý Ái Vân rất lo lắng, một tay chống cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

"Hoá ra mọi người đều ở đây à." Phan Lâm mở cửa bước vào nhà hàng.

"Cậu đã ở đâu? Sao lâu như vậy?" Hứa Ngọc Thanh liếc mắt nhìn anh.

"Sự việc đã giải quyết xong chưa?" Lý Giang hỏi. "Đã giải quyết xong rồi." Phan Lâm gật đầu.

"Ôi, đương nhiên là đã giải quyết xong, Chủ tịch Lâm đến rồi, dùng bữa của ông đi?" Hứa Ngọc Thanh chế nhạo, nhấp một ngụm rượu vang.

Phan Lâm khẽ cau mày không nói lời nào.

Lúc này, Lý Ái Vân đột nhiên đứng lên.

"Phan Lâm, đi ra đây với em, em có chuyện muốn nói với anh."

"Sao thế?"

"Anh đi ra đây với em một lát."

Vẻ mặt của Lý Ái Vân nghiêm túc hơn bao giờ hết, cô trực tiếp bước ra khỏi nhà hàng.

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK