Chương 2074: Ngài muốn có báu vật sao? Chúng tôi có
Rất nhiều người đang ngồi trong hội trường. Đại trưởng lão của phái Cùng Châu là một ông già với bộ râu dê, mặc một bộ đồ thời Đường màu đỏ và đeo kính lão.
Những vết đồi mồi trên khuôn mặt làm ông ta trông thật già nua. Lúc này, ông đang uống trà và nói gì đó với một nam một nữ bên dưới.
Đôi nam nữ này ăn mặc cực kỳ sang trọng, hơn nữa còn có bảy, tám người đứng sau, ai nấy đều có thần thái không tầm thường, nhìn thoáng qua cũng biết bọn họ là người có lại lịch lớn.
“Xin... Xin chào đại trưởng lão, hân hạnh được gặp mặt đại trưởng lão..”
Lý Ái Vân có chút chột dạ, đi tới trước đại sảnh, học theo cách chào người già trong phim truyền hình, gập người chào ông ta.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với loại người như vậy.
Mọi người nhìn nhau.
Khi nhìn thấy bộ dạng của Lý Ái Vân, tất cả bọn họ đều trợn tròn mắt.
Đặc biệt người đàn ông đó vỗ tay liên tục, thốt lên: “Trên đời lại có một cô gái kỳ lạ như vậy, thật chẳng khác gì tiên nữ giáng trần!” Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
Người phụ nữ bên cạnh không dám nói gì, mặc dù trong lòng cô ta rất bực bội.
“Các người từ đầu tới?" Đại trưởng lão khá thờ ơ.
“Thưa đại trưởng lão, tôi tên là Lý Ái Vân, là một thương nhân ở Giang Thành. Lần này đến đây là muốn cùng ngài thảo luận về hợp đồng mua bán miếng đất trồng Thanh Lam Hoa ở sau núi của phái Cùng Châu, tôi đã mang bản kế hoạch cùng hợp đồng đến đây rồi, mời ngài xem thử!” Lý Ái Vân vội vàng nói, sau đó lấy trong túi ra bản kế hoạch đưa qua đó.
Nhưng cô vừa đưa bản hợp đồng qua đó thì bị một đệ tử ở bên cạnh ngăn lại.
Đại trưởng lão của không hề nhận lấy, chỉ khịt mũi nói: "Sao hả? Cô là một thương nhân sao?” “Đúng. Đúng vậy. Có... Có vấn đề gì không?” Lý Ái Vân có chút bực bội. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
“Tôi còn tưởng rằng cô xuất thân từ một gia tộc cao quý nào đó! Chỉ là một thương nhân mà lại dám đến đây bàn chuyện với tôi sao? Cô cũng lớn gan quá rồi đó!” Đại trưởng lão nghiêm nghị nói: “Hơn nữa, cô cho rằng lão đây sẽ cẩn thận xem cái hợp đồng chết tiệt đó của cô sao? Có phải là cô xem thường phái Cùng Châu chúng tôi không hả?”
"Hả? Tôi... Tôi hoàn toàn không có ý đó đâu.” Lý Ái Vân hoảng loạn, nhanh chóng xua tay đáp.
"Ây, đại trưởng lão, ngài nói như vậy chẳng phải là làm cho người ta sợ hãi sao? Người ta là một cô gái yếu đuối cất công từ Giang Thành chạy đến đây thương lượng với ngài, ngài làm như vậy chẳng phải là làm mất phong thái của phái Cùng Châu sao?” Lúc này, cậu chủ trẻ bên cạnh cười nói. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !
"Cậu chủ Trình, cậu đang dạy tôi sao?” Đại trưởng lão thấy lạ, hỏi.
“Không phải dạy dỗ gì đâu ạ, ý tôi chỉ là ngài nên cho cô gái này một cơ hội mà thôi.” Người đàn ông được gọi là cậu chủ Trình kia cười nói, nhưng ánh mắt lại chỉ chăm chú nhìn vào Lý Ái Vân.
Còn Phan Lâm đã bị đám người này phớt lờ từ lâu.
"Cơ hội sao? Được. Cô Vân này, nói thật với cô, phái Cùng Châu chúng tôi thật sự cũng có ý định bản mảnh đất trồng Thanh Lam Hoa đó đi, nhưng không biết cô có thể trả bao nhiêu?” Đại trưởng lão bình tĩnh nhìn Lý Ái Vân, hỏi. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !
Lý Ái Vân nghe vậy bèn liếc nhìn hợp đồng, lập tức xoè ra ba ngón tay. “Tôi trả 105 tỷ!” "105 tỷ sao?”
“Giá cả dễ nói, có thể thương lượng với nhau, nếu như chê ít các người có thể tiếp tục trả”.
Lý Ái Vân nói ngay.
Thực sự mà nói 105 tỷ cũng không phải quá nhiều, nhưng đây là số tiền giới hạn mà Lý Ái Vân có thể đưa ra, nếu như tiếp tục tăng giá thì cô chỉ đành bán nhà bán xe, thậm chí là thể chấp cả công ty.
Nhưng lúc cô đến nơi này đã chuẩn bị sẵn hết tất cả, nếu phải bán nhà bán xe thì cô cũng sẽ không do dự.
Dẫu sao thì lần này cũng là lần đổi vận của cô!
Nhưng khi cô vừa dứt lời, cả sảnh đều bật cười giòn giã.
"Ha ha ha ha.."
Tiếng cười đầy mỉa mai và chế giễu không ngừng vang lên.
Lý Ái Vân hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn mọi người. Cô thực sự không thể nghĩ ra có chuyện gì lại vui đến như vậy. Một lúc lâu sau tiếng cười mới ngừng lại. Đại trưởng lão nhìn Lý Ái Vân cười: "Cô gái nói đùa rồi, cô muốn đưa cho tôi 105 tỷ gì thế?” “105 tỷ, còn... Còn có thể là gì nữa chứ?” Lý Ái Vân cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi ngược lại.
"Tiền đúng không? Cô nhìn thấy phái Cùng Châu tôi giống một môn phái thiếu tiền lắm à?”
Đại trưởng lão nhếch mép, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường, nói: “Đừng nói là 105 tỷ, cho dù là 1050 tỷ hay 10.500 tỷ, trong mắt phái Cùng Châu chúng tôi chẳng khác gì cát trên mặt đất cả!”
"Ha?"
Sắc mặt Lý Ái Vân trắng bệt, đôi môi nhỏ mở ra nhưng chẳng biết nên nói gì.
“Cô Vân, hình như cô đã nhầm lẫn gì đó rồi, đối với một môn phái lớn như phái Cùng Châu mà nói, từ lâu tiền bạc đã chẳng là gì trong mắt bọn họ rồi! Cô muốn giao dịch với bọn họ thì phải mang đến vài món châu báu quý hiếm hoặc lạ mắt nào đó, ví dụ như loại ngọc ẩm có thể giúp tu dưỡng xương cốt cho con người hoặc những loài hoa cỏ vô cùng hiếm gặp, như vậy mới có hi vọng có được sự chú ý của đại trưởng lão!” Cậu chủ Trình ở bên cạnh nói.
Lý Ái Vân ngẩn người, không biết nên làm thế nào.
Làm sao cô có thể nghĩ được đến nước này cơ chứ?
“Cô gái, cô lấy những thứ phàm tục này đến là nhục lão đây, nếu là bình thường thì cô nhất định đã phải lết ra khỏi phải cùng Châu rồi. Nhưng hôm nay lão đây có khách quý, không muốn mất thời gian với cô nữa. Hai người mau chóng cút khỏi đây đi!” Đại trưởng lão huơ tay nói.
Nhưng khi cô vừa dứt lời, cả sảnh đều bật cười giòn giã.
"Ha ha ha ha.."
Tiếng cười đầy mỉa mai và chế giễu không ngừng vang lên.
Lý Ái Vân hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn mọi người. Cô thực sự không thể nghĩ ra có chuyện gì lại vui đến như vậy. Một lúc lâu sau tiếng cười mới ngừng lại. Đại trưởng lão nhìn Lý Ái Vân cười: "Cô gái nói đùa rồi, cô muốn đưa cho tôi 105 tỷ gì thế?” “105 tỷ, còn... Còn có thể là gì nữa chứ?” Lý Ái Vân cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi ngược lại.
"Tiền đúng không? Cô nhìn thấy phái Cùng Châu tôi giống một môn phái thiếu tiền lắm à?”
Đại trưởng lão nhếch mép, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường, nói: “Đừng nói là 105 tỷ, cho dù là 1050 tỷ hay 10.500 tỷ, trong mắt phái Cùng Châu chúng tôi chẳng khác gì cát trên mặt đất cả!”
"Ha?"
Sắc mặt Lý Ái Vân trắng bệt, đôi môi nhỏ mở ra nhưng chẳng biết nên nói gì.
“Cô Vân, hình như cô đã nhầm lẫn gì đó rồi, đối với một môn phái lớn như phái Cùng Châu mà nói, từ lâu tiền bạc đã chẳng là gì trong mắt bọn họ rồi! Cô muốn giao dịch với bọn họ thì phải mang đến vài món châu báu quý hiếm hoặc lạ mắt nào đó, ví dụ như loại ngọc ẩm có thể giúp tu dưỡng xương cốt cho con người hoặc những loài hoa cỏ vô cùng hiếm gặp, như vậy mới có hi vọng có được sự chú ý của đại trưởng lão!” Cậu chủ Trình ở bên cạnh nói.
Lý Ái Vân ngẩn người, không biết nên làm thế nào.
Làm sao cô có thể nghĩ được đến nước này cơ chứ?
“Cô gái, cô lấy những thứ phàm tục này đến là nhục lão đây, nếu là bình thường thì cô nhất định đã phải lết ra khỏi phải cùng Châu rồi. Nhưng hôm nay lão đây có khách quý, không muốn mất thời gian với cô nữa. Hai người mau chóng cút khỏi đây đi!” Đại trưởng lão huơ tay nói.
Lý Ái Vân cúi đầu chán nản, cô vô cùng thất vọng, nhưng trong tình thế đó cô cũng không còn cách nào khác, chỉ đành quyết định từ bỏ.
Nhưng lúc cô vừa ngoảnh mặt lại định rời khỏi đó thì Phan Lâm ở bên cạnh đột nhiên cất tiếng.
“Đại trưởng lão, báu vật mà ngài muốn chúng tôi đã chuẩn bị rồi!” Nghe vậy, tất cả mọi người đều sững sờ.
----------------------------