• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng 10 tiết trời se lạnh, gió luồn qua kẽ tay của Ngô Hiểu, qua chiếc nhẫn nhỏ xinh anh đang cầm. Nắng vừa lên điểm thêm chút sáng ấm để khoảnh khắc hạnh phúc này thêm lung linh và trọn vẹn. 

Cẩn Y vừa mới lau khô lệ lại tiếp tục đỏ mắt, cô nhìn sự chân thành của anh, nhìn dáng vẻ của anh, mỉm cười lên tiếng. 

- Dù anh không cầu hôn thì em cũng là vợ của anh rồi, con cũng sinh cho anh rồi, em còn có thể không gả cho anh sao. 

- Biết rằng dù không cầu hôn, không diễn ra lễ cưới thì em vẫn là phu nhân của Ngô Gia nhưng anh không muốn em thiếu đi bất kỳ nghi thức nào, không muốn vợ của anh nhìn thấy ai đó được người yêu đeo nhẫn lên tay rồi trầm trồ tiếc nuối. Em biết mà, anh sẽ không bao giờ để em chịu thiệt, hôm nay có ba mẹ chứng giám, em đồng ý gả cho anh nhé… Đồng ý để anh chăm sóc em cả một đời? 

Lòng Cẩn Y râm ran khó tả, cô hít một hơi quay đầu nhìn về phía hai ngôi mộ, nghẹn ngào.

- Ba mẹ… Con gả đi nhé, gả cho Ngô Hiểu, từ đây về sau con sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất. 

Cô đưa bàn tay mình trước mặt anh, khoé môi cong lên. 

- Em đồng ý. 

Ngô Hiểu nâng môi cười mãn nguyện, anh đứng lên đeo chiếc nhẫn được thiết kế riêng lên tay Cẩn Y, vừa khít không rộng không chật, giống như tình yêu của anh dành cho cô, không một kẽ hở và không hề bó buộc, chỉ có trói cô trong tim anh và không để thoát ra nữa. 

- Ngô phu nhân, cảm ơn em. 

****

Hai ngày sau là giỗ lần thứ 28 của ba Ngô Hiểu, cả nhà lại xuất phát vào sáng sớm đến chùa Giác Ngọc để thắp hương. 

Hũ tro cốt của người cha quá cố vẫn quạnh hiu một chỗ. Ngô Hiểu nắm tay con trai sờ lên cửa kính nhỏ, đè thấp giọng. 

 

- Ba à, đây là Khinh Vũ, cháu nội của ba, Cẩn Y đã rất vất vả mới sinh cho nhà họ Ngô chúng ta có người nối dõi. Tụi con sống rất tốt, rất hạnh phúc, ba đừng lo. 

Cẩn Y đứng phía sau nhìn hai cái đầu một lớn, một nhỏ đang cùng nhau trò chuyện. Ngô Hiểu dạy cho Tiểu Vũ đánh vần tên của ông nội dù cậu bé chỉ cười khúc khích. Cô cầm điện thoại lùi ra sau mấy bước định chụp lại khoảnh khắc này nhưng còn chưa bấm máy đã khựng lại, khi nhìn thấy người phụ nữ ngồi xe lăn ở đằng xa. 

Ngô Hiểu thấy Cẩn Y đứng bất động liền đưa mắt nhìn theo cô, rồi anh cũng như cô đứng im không nhúc nhích. 

Du Nguyệt Cơ ngồi trên chiếc xe lăn quen thuộc, bà gầy đi rất nhiều, tóc rụng gần hết, phải đội nón len để che đi. Có lẽ là do mắt mờ nên bà không nhìn thấy Cẩn Y và Ngô Hiểu nên vẫn tiến lên phía trước, tới khi đến thật gần mới giật mình dừng lại. Đôi mắt bà thoáng lên sự hốt hoảng và bối rối, vội vàng muốn quay đầu. 

Cẩn Y đưa mắt nhìn Ngô Hiểu một cái rồi bước nhanh đuổi theo chặn xe của bà lại. 

- Phu nhân đến thăm ba chồng của con sao? 

Cẩn Y nhìn bàn tay run rẩy của người phụ nữ trước mặt mà đau lòng. Dẫu cô rất giận chuyện bà ấy bỏ bê Ngô Hiểu, lại còn suýt đã gián tiếp hại chết chồng cô nhưng mọi chuyện cũng đã qua rồi, nếu không có bà sẽ không có Ngô Hiểu. Vả lại bà ấy cũng rất đáng thương, bởi cách sống quá lệ thuộc nên mới không làm chủ được cuộc đời mình. Giờ chồng con đều đã chết, tuổi già đau ốm chỉ có một mình, xem như đã là quả báo của bà rồi. 

Du Nguyệt Cơ cúi thấp đầu, cảm giác xấu hổ lẫn tội lỗi ngấm sâu nơi cổ họng khiến bà không thể trả lời câu hỏi của "con dâu."

Cẩn Y cũng đoán được bà đang khó xử nên không nói thêm gì nữa, cô đẩy xe giúp bà tới chỗ đựng tro cốt của ba chồng. 

Ngô Hiểu vẫn đứng yên một chỗ nãy giờ, sắc mặt không biến đổi, không thể hiện cảm xúc nào, cũng không để ý "người lạ" trước mặt. 

Du Nguyệt Cơ dẫu rất muốn hỏi vài câu nhưng không làm sao mở miệng được, bởi bà biết mình không xứng, còn sợ A Hiểu sẽ không trả lời. Hai bàn tay đặt giữa đùi cố kìm lại để nó đừng run rẩy, hũ tro cốt ở trên cao cũng không dám ngước nhìn. Vì bà sợ, sợ con trai nhìn thấy sự xấu xí của bà rồi càng khinh bỉ bà thêm. 

Cẩn Y vỗ nhẹ lưng của Ngô Hiểu như an ủi anh, rồi bế Tiểu Vũ trên tay, ngồi xổm xuống trước mặt Du Nguyệt Cơ nhẹ nhàng nói. 

- Đây là Tiểu Vũ, con trai của con và A Hiểu, phu nhân có muốn bế một chút không?

Du Nguyệt Cơ sững sờ, lúc này mới hơi nâng mắt nhìn thẳng, bà không ngờ qua nhiều chuyện như vậy Cẩn Y lại chủ động nói chuyện với bà, còn cho bà bế cháu. 

 

Bà hơi nghiêng đầu nhìn Ngô Hiểu nhưng Ngô Hiểu không hề nhìn lại, vẫn giữ nguyên sắc mặt lạnh lùng nhưng không cau có, cũng không can ngăn. Bà chần chừ giây lát rồi mới rụt rè đưa tay đón lấy đứa bé mà đáng lẽ ra bà sẽ được nghe một tiếng "bà nội."

Bàn tay gầy gò sờ nhẹ nhàng gương mặt non nớt đáng yêu của Tiểu vũ, hai hàng nước mắt chảy dài luyến tiếc đoạn quá khứ trước kia. Giá như, giá như ngày đó bà đừng bỏ đi, đừng tham sang phụ cảnh nghèo hèn thì bây giờ bà đã có thể ở gần con, gần cháu, không phải trải qua những ngày tháng hối hận, giày vò, và đơn độc. Tất cả đều là nghiệp mà bà phải gánh lấy. 

Ngô Hiểu rủ mắt nhìn ba người trước mặt mình, đối với Cẩn Y và Tiểu Vũ chắc chắn sẽ là ánh nhìn yêu thương, cưng chiều. Còn với người phụ nữ đã sinh ra mình, anh không biết phải dùng ánh mắt gì để đối đãi, chỉ là không phải là thù hận, chán ghét mà thôi. 

Cuộc gặp gỡ không báo trước diễn ra chóng vánh, Tiểu Vũ trở về trong vòng tay ba mình. Du Nguyệt Cơ lưu luyến chút mềm mại còn đọng lại, nghe tiếng bước chân đã đi xa, lòng bồn chồn cố đẩy âm thanh phát ra thật lớn. 

- A Hiểu, Cẩn Y… cho mẹ xin lỗi. 

Ngoài lời xin lỗi ra bà không biết phải nói thêm lời nào, bởi thêm một câu thì chính là lời hoa mỹ, bà không xứng để thốt ra những lời đó. Hai từ "xin lỗi" này cuối cùng đã có thể nói kịp lúc trước khi ra đi về cõi vĩnh hằng. 

Ngô Hiểu và Cẩn Y dừng lại, quay đầu nhìn gương mặt nhăn nheo ấy, anh thở dài, cũng chần chừ giây lát rồi mới lên tiếng. 

- Nhớ giữ sức khỏe, nếu ở đây không quen thì có thể tới biệt thự ở Giang Hoa ở. 

Có lẽ đây là lời tử tế cuối cùng anh có thể dành cho người phụ nữ này. Con người khi đã trải qua một nỗi hận không thể gỡ bỏ, sẽ rất khó để mở lòng trở lại với người đã gây ra nó. Nhưng qua thời gian nỗi hận ấy cũng bị bào mòn và phai nhạt, đến khi nhắc lại nó chỉ thấy âm ỉ một thoáng rồi thôi, không có gì quá to tát nữa, cũng không thấy nó quá đáng ghét nữa. 

Ngô Hiểu và Cẩn Y đi rồi Du Nguyệt Cơ mới ôm mặt khóc, có nằm mơ bà cũng không ngờ có một ngày A Hiểu lại nói với bà một câu nhẹ nhàng như thế. 

Biệt thự Giang Hoa, chắc có lẽ là nơi con đang ở nhưng mẹ làm sao dám làm phiền đến cuộc sống của con. Mẹ đã chỉ nghĩ đến mình, sống một cuộc đời vô trách nhiệm thì có mặt mũi nào để bắt con chịu trách nhiệm với mẹ, có mặt mũi nào mà đi tìm con. Con trai, sống thật tốt và hạnh phúc nhé, mẹ ở trên trời sẽ phù hộ cho con.

Đời người quá ngắn để ta có thể làm tất cả những gì muốn làm nhưng lại quá dài để ta hối tiếc. Có những tiếc nuối chỉ một thoáng rồi qua nhưng cũng có những ân hận, tiếc nuối theo ta suốt một đời, không phai phôi, vẫn giữ ở đáy lòng không dịch chuyển như một vết thương mãi mãi không kéo mài. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK