• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩn Y không nghĩ anh ta còn nói được những lời này, cô đứng bật dậy, mặt đối mặt với Ngô Hiểu nhếch môi chế giễu. 

– Tôi không quan tâm lời anh nói là thật hay đùa, cũng không quan tâm anh mang họ gì, tôi sẽ không bao giờ động tâm tới bất kỳ ai có dính líu đến nhà họ Dương, dù chuyện này không hề liên quan đến anh đi chăng nữa. Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi trong thời gian qua, ngày mai tôi sẽ chuyển cho anh số tiền tương ứng với những thông tin mà anh đã cung cấp, tạm biệt. 

Cẩn Y lách qua người Ngô Hiểu muốn rời đi nhưng cô trong tay anh chính là một mèo nhỏ, anh đã dác lồng vàng cho cô nằm thì làm sao để cô dễ dàng rời đi. 

Ngô Hiểu kéo tay Cẩn Y ấn cô xuống ghế lần nữa, anh khom người chống hay tay xuống ghế khoá cô ở giữa, nam thanh nữ tú kề sát mặt nhau, anh lên tiếng trước. 

– Tôi đã nói rồi, tôi mang họ Ngô, tôi đã bỏ lỡ em một lần nhất định không có lần thứ hai. Tôi cũng đã nói tôi không cần tiền, em vay của tôi nhiều như vậy muốn trả vài đồng là xong sao, em đã nói em sẽ trả bằng mọi giá mà? Cái giá kia chính là em đó… Vương Cẩn Y. 

– Anh… anh là đồ… 

“Ưm.”

Cẩn Y còn chưa còn chưa hoàn thiện một câu thì môi đào đã bị phủ lên một tầng lành lạnh. Ngô Hiểu chạm vào môi cô rất nhẹ nhưng lại sâu, rất nhanh đã rời khỏi nhưng khiến Cẩn Y hoá đá, chỉ biết trừng mắt không biết tiếp theo nên làm gì. 

Anh cười, ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêng đầu chống tay lên thái dương nhìn cô chăm chú, môi phát ra một câu vô cùng uy lực. 

– Tôi không chê môi em đã bị người khác hôn qua, cũng không chê em đã khoác tay người đàn ông khác nhưng khi môi của tôi chạm vào môi em rồi thì em chính là của tôi. Vì nể tình em còn mối thù chưa trả, tôi cho em thời gian một tháng ở nhà họ Dương để làm những gì mình muốn làm, nếu một tháng này em không làm được gì thì tôi sẽ làm giúp em. 

Anh không thể ở một bên nhìn cô đi vào hang cọp, anh muốn đem cô về để chiều chuộng yêu thương nhưng làm như vậy là ép buộc cô chiều theo ý mình, anh muốn cô đến với anh là hoàn toàn tự nguyện. Nếu bác sĩ Kiều vẫn làm tốt công việc “chữa bệnh” của mình, thì Dương Phong sẽ không làm hại cô. 

Cẩn Y vẫn còn bị dư âm của nụ hôn kia làm cho xây xẩm. Cô mang hết sự phẫn uất dồn hết vào bàn tay mạnh mẽ giáng xuống khuôn mặt soái khí của Ngô Hiểu nhưng anh ta lần nữa bắt “việt vị” nắm chặt cánh tay cô, sức lực không mạnh nhưng đủ ngăn cô lại. 

– Nhớ kỹ, tôi chỉ cho em một tháng, nếu em không nghe lời, tôi sẽ tới thẳng nhà họ Dương cướp em về. Đừng sợ, ở nhà họ Ngô em sẽ là bà hoàng. 

Cẩn Y bị nụ cười ma mị mang đầy ẩn ý kia làm cho nín thở, cô không ngờ mọi chuyện lại diễn biến theo cách này. Anh ta đã nhắc nhở cô muốn vay thời gian của anh ta phải trả cái giá rất đắt nhưng cô không nghĩ nó đắt tới mức này. Thì ra từ đầu đến cuối cô đã bước vào kế hoạch của anh ta mà không hề hay biết, cô tức giận nhưng lại không thể trút lên người anh ta được, vì anh ta không cho phép. Nói Dương Phong độc ác nham hiểm, thì Ngô Hiểu này chính là loại người tâm cơ. 

Cẩn Y giật cánh tay mình ra khỏi bàn tay của Ngô Hiểu giận dữ đứng lên lùi ra sau mấy bước, anh ta thấy nhưng không cản. Cô ghét nhìn bộ dạng như có như không của anh ta, ghét ánh nhìn như thể soi thấu tất cả suy nghĩ của cô.

– Ngô tiên sinh, anh đã đặt tôi vào một cái bẫy, còn không cho dao thì làm sao tôi thoát khỏi. Anh rất biết cách an ủi người khác nhưng gán thân trả nợ thì có xấu xa quá không? 

– Ai nói tôi không cho em dao? 

Ngô Hiểu lấy từ trong túi một con dao nhỏ chỉ bằng nửa gang tay ném lên bàn, nhướng mày nói tiếp. 

– Tôi không bắt em lấy thân gán nợ, tôi đang cho em một điểm tựa, Vương Cẩn Y, ba mẹ vợ đều đã không còn, nên trên thế gian này chỉ còn một mình Ngô Hiểu là thật lòng đối tốt với em thôi. Cầm con dao này để hộ thân đi, nó không dài, đâm một nhát sẽ không chết người được nhưng nó sẽ giúp em thoát khỏi con cọp thèm mồi. 

Cẩn Y không thèm nhìn đến con dao trên bàn, cũng không để lời của Ngô Hiểu vào trong não, cô quay đầu muốn thoát khỏi chỗ này. 

– Tôi biết một nơi có thể giúp em thu thập được chứng cứ, nếu bây giờ em rời đi thì đừng hối hận. Em biết thông tin từ tôi chính xác như thế nào mà. 

Cẩn Y đã chạm được tay nắm cửa nhưng không tài nào làm thêm một bước nữa để mở nó ra, cô cắn môi từ từ quay đầu nhìn người đàn ông nhà nhã ngồi đằng kia nhâm nhi ly rượu. 

– Điều kiện là gì? 

Chắc hẳn anh ta đã có tính toán của mình, cung cấp thông tin cho cô đều tính lãi, bảo cô làm người phụ nữ của mình rồi còn muốn gì nữa đây? 

Ngô Hiểu nhận ra Cẩn Y rất nhạy cảm nhưng sự nhạy cảm đó ở trước mặt anh là không cần thiết. Anh lấy con dao nhỏ trên bàn bước tới gần cô. Cẩn Y nép sát vào cánh cửa giương mắt đề phòng. 

Ngô Hiểu dừng trước mặt cô, đưa cao con dao đã bọc vỏ cẩn thận rồi thả nó rơi tự do vào giữa khe ngực của Cẩn Y sau đó mất hút. Cô giật mình trợn mắt muốn tát cho anh ta một cái thì anh lên tiếng đã bao biện. 

– Em không mang theo túi xách, chẳng lẽ cầm nó đi xuống dưới kia gặp tên khốn đó sao? Giấu ở đây sẽ không ai phát hiện, tốt nhất là khi không có tôi thì luôn giấu nó ở đây. Tối mai tôi sẽ đến đón em, làm tài xế cho em mà không tính lãi. 

Mặc dù cô rất muốn dùng con dao này đâm cho tên quấy rối trước mặt một nhát nhưng anh ta nói đúng, cô có thể dùng cái này để đối phó với con cọp dữ ở nhà họ Dương. Cẩn Y dằn sự nóng giận xuống để tính tới chuyện quan trọng hơn. 

– Tối mai tôi không thể ra khỏi nhà, hắn ta sẽ phát hiện. 

– Em yên tâm, tôi biến em từ thiếu phu nhân của nhà họ Dương thành bà chủ của nhà họ Ngô được thì cũng sẽ đưa em đi được. Tối mai tám giờ đi thẳng đến cuối con hẻm, tôi đợi em… Ngô phu nhân. 

Anh cười, nụ cười tươi tắn nhất từ khi gặp cô đến giờ, mặt Cẩn Y nóng ran, cô không thể ở đây thêm giây phút này nữa, bàn tay run rẩy lần tay nắm cửa dứt khoát kéo xuống chạy ra ngoài rồi rẽ vào thang máy nhấn đến sắp liệt nút số 1, cửa thang máy đóng lại rồi mới dám thở mạnh. 

Từng câu từng chữ mà Ngô Hiểu nói chạy lởn vởn trong đầu cô không siêu thoát, cô ôm ngực mình chạm vào con dao nhỏ, toàn thân lạnh toát, lạnh đến phát run. Anh ta còn hơn cả thần chết.

********

Dương Phong ở dưới này quay lại chỗ cũ tìm Cẩn Y nhưng không thấy, nam nhân viên kia làm theo lời bước tới lịch sự nói.

– Thưa ngài, vị tiểu thư đi theo ngài vừa mới đi vào nhà vệ sinh rồi ạ.

Dương Phong không nghi ngờ, đứng yên tại chỗ đợi Cẩn Y nhưng hơn mười phút vẫn chưa thấy cô trở ra, hắn sốt ruột đi về hướng nhà vệ sinh nữ tìm người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK