Một tiếng “Ngô phu nhân” trôi ra khỏi miệng Ngô Hiểu làm không ít người trố mắt ngạc nhiên. Phàm là người biết đến tổng giám đốc của công ty tài chính Thời Vạn thì cũng đều rõ, Ngô Hiểu trước giờ không hẹn hò với bất kỳ người phụ nữ nào, dạo gần đây có tin đồn anh qua lại với vợ cũ của em trai cùng mẹ khác cha nhưng việc này vẫn chưa được chứng thực. Vậy Ngô phu nhân là ai? Chẳng lẽ…
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Vương Cẩn Y đang đứng bên bàn tiệc, cô xinh đẹp sáng ngời, tay trái cầm đĩa bánh ngọt, tay phải cầm thêm một vật nhỏ, gương mặt thanh tú có chút bối rối nên hơi hồng, thế nên càng thêm quyến rũ và thu hút.
Người đi bên cạnh Ngô Hiểu hôm nay chỉ có một, chẳng lẽ vừa ly hôn với Dương Phong được một tháng, Vương Cẩn Y đã tái hôn, mà người này còn là Ngô Hiểu, vừa là anh cùng mẹ khác cha, vừa là đối thủ không đội trời chung với chồng cũ của mình?
Ống kính máy quay từ sân khấu lặng lẽ chĩa về phía Cẩn Y chụp vài tấm, ánh đèn flash làm cô chói mắt nên phản ứng tự nhiên đưa tay che mặt, lòng thầm mắng Ngô Hiểu đang yên đang lành lại rước họa cho cô.
Ngô Hiểu ngồi trên sân khấu khẽ nhếch môi thích thú, anh dời sự tò mò của những người dưới kia bằng một câu hỏi trúng đích, để họ không đoán già đoán non nữa.
– Ngô phu nhân, em đã thuộc bài chưa?
Chiếc micro lần nữa đưa giọng nói trầm ấm của Ngô Hiểu vang xa, Cẩn Y ở dưới này thầm than trời khi đám người kia vẫn nhìn mình như sinh vật lạ. Nếu bây giờ cô không trả lời có khi ông chồng khó tính kia của cô sẽ bắt cô lên sân khấu, thuật lại từng lời Châu Tĩnh Anh đã nói để kiểm tra cũng nên.
Con người của anh thật lắm kế đa mưu, một mũi tên trúng hai đích, vừa để răn đe cô, vừa úp mở cho những người kia biết quan hệ giữa cô và anh đã vượt mức bình thường. Cẩn Y rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, vậy nên đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt lặng lẽ nhét tai nghe lại vị trí cũ, rồi làm dấu “OK” với người đàn ông ở trên kia, xong xuôi nhẹ nhàng quay lưng để tránh những ánh mắt kia găm thẳng vào mình.
Ngô Hiểu ở trên này nhìn thấy bộ dạng ngượng ngùng của Cẩn Y thì vui vẻ không ít, anh hạ micro nhẹ cười vừa ý. Phóng viên không thể bỏ qua khoảnh khắc đáng giá này liền đặt câu hỏi.
– Xin lỗi, tôi có thể hỏi một chút về quan hệ của Ngô tổng và Vương tiểu thư có được không? Anh vừa gọi cô ấy là Ngô phu nhân, vậy…?
– Hôm nay là họp báo ra mắt chi nhánh mới, chúng tôi chỉ trả lời các câu hỏi có liên quan, xin lỗi mọi người.
Mộc Vu hiểu chuyện đứng một bên làm nhiệm vụ thay người phụ trách. Phóng viên ở dưới cũng biết điều không hỏi nữa, Ngô Hiểu dù nổi tiếng nhưng không phải đại minh tinh mà cho dù có là đại minh tinh đi chăng nữa thì chuyện riêng của họ, họ đã không muốn nói cũng không ai cạy miệng ra được.
Không khí bữa tiệc bị những ánh mắt tò mò làm cho sao nhãng, Ngô Hiểu nói vài câu kết thúc phần trả lời báo chí rồi mời mọi người bắt đầu dùng tiệc.
***********
Trong một căn phòng rộng, bốn bề một màu tối đen chỉ còn ánh sáng duy nhất trên màn hình điện thoại, đoạn livestream ngắn do khách mời đăng tải lên mạng xã hội làm Dương Phong cứ tua đi tua lại để xem.
Mùi rượu át đi không khí ngột ngạt, hắn say nhưng tâm thức không say. Cô gái từng là của hắn đứng ở đó tươi cười với một người đàn ông khác, họ khoác tay nhau như những đôi uyên ương được người đời chúc phúc trăm năm.
Hắn cay đắng nhớ đến hôn lễ không trọn vẹn của mình, trái tim đột nhiên giật mạnh. Nếu như không có cái hoàn cảnh trớ trêu đó, nếu như mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng thì bây giờ cô ấy sẽ ở đây, bên cạnh hắn.
Đoạn tình cảm này là hắn làm tuột dây trước, đến khi vội vã cúi người xuống nhặt thì sợi dây kia đã rơi vào tay của kẻ khác, rồi hắn ta thắt chặt tay người con gái mà hắn yêu bằng sợi tơ hồng mà hắn đã giành được trước. Hắn hối hận nhưng bây giờ chẳng còn lại gì ngoài nỗi đau ăn sâu vào tận đáy tim.
Không… Không bao giờ hắn buông xuôi, cô ấy là sinh mạng, là ước muốn của hắn. Ngày trước đối với hắn tiền tài địa vị là thứ vật phẩm xa hoa đánh bóng con người nhưng bây giờ hắn không cần nữa, hắn chỉ cần cô trở lại như trước, mỗi lần hắn gọi tên sẽ nghiêng đầu cười, hai má lúng liếng gọi một tiếng “anh Phong.”
Cẩn Y, đợi anh thêm một thời gian nữa, anh sẽ đưa em về, sẽ chuộc lại lỗi lầm mà anh đã gây ra. Ngày đó sắp đến rồi, đừng vội đem hết con tim mà trao cho người đó, chừa lại cho anh một ít… có được không?
******
Ngô Hiểu đi một vòng cụng ly với các cổ đông lớn rồi bước tới bên cạnh Cẩn Y, lúc này các nhà báo, phóng viên cũng đã về hết.
– Ngô phu nhân đã học bài tới đâu rồi?
Anh xoay lưng dựa vào bàn tiệc, tay cầm một ly rượu vang, chân duỗi thẳng, hơi khom lưng nhìn Cẩn Y đang bận bịu lột vỏ nho.
Nghe người đàn ông trời sinh không biết xấu hổ nhắc đi nhắc lại mãi vấn đề này làm Cẩn Y có phần bực bội, cô nhét quả nho mới lột xong bỏ vào miệng mình không thèm trả lời rồi tiếp tục lột quả mới.
Bị bơ một lượt, Ngô Hiểu không quá bận tâm, anh đợi cô tỉ mỉ lột xong quả nho màu xanh mọng nước, lúc cô chuẩn bị đưa lên miệng liền cúi đầu ngậm lấy cướp từ trên tay cô. Đầu lưỡi trơn mềm lướt qua đầu ngón tay của Cẩn Y làm cô rùng mình một cái, nhân lúc cô còn đang bất động, Ngô Hiểu lập tức di chuyển in một dấu ấn lên môi cô, thực hiện xong phi vụ, anh thỏa mãn lẳng lặng nhìn cô cười cười.
Cẩn Y nhất thời bị giật mình vội vàng lấy tay che miệng, liếc nhìn xung quanh sợ có người nhìn thấy nhưng thật không may đã có vài người nhìn về phía này. Cô dời tầm mắt trừng lớn với Ngô Hiểu nghiến răng nói nhỏ.
– Đây là chỗ công cộng đó, anh không biết ngượng sao?
Cẩn Y có uống vài ly rượu, tửu lượng của cô rất tốt nhưng không tránh khỏi sắc mặt hơi đỏ, cộng thêm ánh vàng trầm ấm của chiếc đèn chùm lớn dội xuống, khiến cô bây giờ như một kiệt tác được một hoạ sĩ nổi tiếng dành hết cả thanh xuân để hoạ nên.
Sắc mặt Ngô Hiểu không đổi, tay không run trước vẻ đẹp mỹ miều này nhưng vẫn kìm không được mà kéo eo cô sát vào lòng mình. Tay trái cầm ly rượu, tay phải ôm phu nhân, môi bạc phả một hơi nóng bỏng vào cổ cô trầm giọng.
– Em không thích ở chỗ công cộng, vậy chúng ta về nơi riêng tư thôi, đảm bảo anh sẽ khiến da mặt em đỏ hơn bây giờ.
Anh nhướng mày, kề ly rượu trong tay vào môi cô, Cẩn Y bặm môi không uống, anh không ép tự giác uống cạn rồi nắm tay cô đi về phía thang máy. Khách mời còn ở lại giao hết cho Mộc Vu lo liệu.
Ngô Hiểu ở trong thang máy kéo Cẩn Y sát vào trong góc ôm cô từ phía sau, đợi cửa vừa mở liền bế bổng cô lên đi về phòng rồi nhẹ nhàng đặt lên chiếc giường rộng lớn.
Anh liếm nhẹ môi đứng ở cuối giường cởi áo sơ mi, mắt hạnh khóa trọn lên gương mặt thoáng nét hồ ly của Cẩn Y cất giọng vừa phải.
– Ngô phu nhân, vừa nãy em uống mấy ly rượu?
Về phương diện đặt câu hỏi của chồng mình thì Cẩn Y như gà mờ không đoán được ý tứ sâu xa, nên thành thật trả lời.
– Ba ly.
– Được, vậy thì làm ba lần, tháng 10 năm sau sinh luôn là vừa.