Trái tim nhỏ bé của Cẩn Y rung lên dữ dội, cô không thể tin nổi mình vừa đọc được thứ gì. Mỗi một dòng chữ như một cơn mưa lớn dội thẳng vào người khiến da đầu cô tê lại, điều duy nhất đọng lại trong cô bây giờ chính là Ngô Hiểu bị oan, chắc chắn là anh ấy bị oan.
Báo đưa tin lúc bảy giờ sáng, bây giờ mới hơn tám giờ, họ nói anh bị đưa đi lấy lời khai, họ có làm khó anh không? Cẩn Y bấm số điện thoại định gọi cho Ngô Hiểu nhưng sau một hồi suy nghĩ cô quyết định gọi cho Mộc Vu.
– Trợ lý Mộc, chồng tôi đang ở đâu?
Giọng của cô rất gấp, Mộc Vu đoán có lẽ cô đã biết chuyện rồi nhưng Ngô tổng chưa lên tiếng nên anh không dám để cô lo.
– Phu nhân, chúng tôi…
– Nói địa chỉ đi tôi sẽ tới đó ngay lập tức, không cần phải sợ anh ấy, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy sau.
Mộc Vu không còn lời nào có thể từ chối đành nói thật.
– Tôi đang ở cục cảnh sát.
– Được.
Hai tay của Cẩn Y run rẩy nhưng vẫn cố điềm tĩnh nói với cho Hà Đình.
– Tới đồn cảnh sát đi, chạy nhanh một chút.
Cẩn Y thấp thỏm như sắp phải nhảy vào hố lửa, cô biết Ngô Hiểu có thể tự lo cho mình nhưng bất tri bất giác lại muốn nắm tay anh, bởi cô sợ anh gặp chuyện, còn sợ đám ác ôn ngoài kia đặt điều vu khống anh. Cô sợ nhiều như vậy, vì ngoài anh ra cô chẳng còn ai nữa.
Rất nhanh Hà Đình đã đưa cô tới gần đồn cảnh sát, bên ngoài có rất nhiều phóng viên tác nghiệp. Chuyện còn chưa rõ thực hư thế nào lại được quan tâm nhiều như vậy, tiếng tăm của anh ấy không phải nhỏ, bọn họ muốn làm lớn chuyện để kiếm trác về cho mình đây mà.
Cẩn Y muốn xuống xe chạy vào đồn cảnh sát tìm Ngô Hiểu nhưng với tình hình hiện tại rất khó để cô có thể vào trong. Hơn nữa mối quan hệ của cô và anh hiện nay đang được dư luận bàn tán rôm rả, sảy chân chỉ hại anh lúc này.
Sau hai giờ đồng hồ bị tra hỏi kỹ càng Ngô Hiểu được thả ra chờ kết luận vụ việc. Anh vừa bước khỏi cửa đã có vô số máy quay tiến về phía mình, máy ảnh hoạt động liên tục không chừa cho anh lối đi nào.
Mộc Vu chen chân vào đám đông hộ tống, Ngô Hiểu không hề quan tâm đám người kia đang liên tục đặt câu hỏi với mình.
– Xin hỏi Ngô tổng, anh có thể cho chúng tôi biết tường tận sự việc được không ạ?
– Xin hỏi, con gái của người chết kia và anh có quan hệ gì?
– Xin hỏi, anh sẽ bồi thường cho bị hại như thế nào?
– Xin hỏi… Xin hỏi…
Đám đông vẫn nhao nhao không ngớt, còn lôi kéo áo anh. Lúc này Ngô Hiểu mới biểu lộ rõ vẻ mặt không vui, anh quay đầu đứng giữa đám đông, đôi mắt âm u quét qua từng người một rồi lên tiếng.
– Các người đang hỏi cung sao? Rất tiếc tôi không phải là tù nhân. Ai vừa đặt câu hỏi là tôi sẽ bồi thường cho bị hại như thế nào vậy?
Đám đông bị khí thế của Ngô Hiểu làm cho sợ, không khí đột nhiên yên tĩnh lại, cũng không ai dám bước ra.
Ngô Hiểu cười lạnh, ung dung cho tay vào túi quần như đang khiển trách đám nhân viên làm việc thất trách.
– Lần sau học thuộc kịch bản rồi hãy đến, nhớ cho kỹ, kẻ nào đặt điều vu khống, Ngô Hiểu tôi sẽ kiện tới cùng.
Nói rồi anh quay bước đi thẳng lên xe, những người nhao nhao lúc nãy cũng trở nên biết điều nhường đường cho anh đi. Họ đột nhiên hiểu chuyện như vậy bởi một câu thị uy của ông chủ Thời Vạn là không thể xem thường, tiền trong tay anh ta có thể đè chết bọn họ. Mà họ cũng chỉ được thuê đến, làm quá sợ rằng sau này không hành nghề được nữa.
Chiếc Rolls royce phantom màu đỏ rượu của Ngô Hiểu vừa rời đi, chiếc Audi màu đen phía sau cũng bám theo rất sát. Cách đồn cảnh sát một đoạn xa, Cẩn Y lấy điện thoại gọi cho anh, chưa quá hai hồi chuông anh đã bắt máy, giọng nói vô cùng bình thường.
– Ngô phu nhân, em nhớ anh rồi sao?
– Đúng vậy, em nhớ anh rồi vậy nên tấp xe vào lề đường đi để em tới hôn anh.
Ngô Hiểu hơi ngây người rồi quay đầu nhìn về phía sau, chiếc Audi do Hà Đình cầm lái đã theo sát nhíp. Anh bảo Mộc Vu dừng xe lại, rất nhanh Cẩn Y đã ngồi vào bên cạnh anh.
Cô không nói không rằng kéo tay kéo mặt anh ra nhìn ngắm, sau khi khẳng định chắc chắn là không sao mới nhẹ hỏi anh.
– Là kẻ nào vu khống cho anh vậy?
Ngô Hiểu nhìn cái trán nhỏ nhăn thẳng đứng của Cẩn Y bất chợt cười thành tiếng, sau đó ôm cô vào trong ngực nói khẽ.
– Sao em nghĩ là anh bị vu khống, không nghĩ anh là kẻ cưỡng gian sao?
Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng hay ho gì, anh không muốn cô biết tránh để cô mang thêm phiền muộn nhưng tin tức nhan nhản đầy mặt báo, muốn giấu cũng không thể. Nhưng thật sự anh rất bất ngờ khi cô có mặt ở đây, câu đầu tiên không hỏi mọi chuyện như thế nào mà đã tự khẳng định là có người hãm hại anh. Cảm giác này thật tốt, lúc muộn phiền có em thật tốt.
Cẩn Y an tĩnh trong vòng tay anh không do dự trả lời ngay lập tức.
– Bởi vì em tin anh.
Trái tim của Ngô Hiểu bị lời này của Cẩn Y làm tan chảy, Mộc Vu ở đằng trước cười cười lẳng lặng kéo kính chắn lên.
Ngô Hiểu vuốt cái trán nhăn nhó của Cẩn Y cho ngay ngắn lại rồi mới ôn tồn nói mọi chuyện cho cô biết.
– Kẻ đứng đằng sau thì chỉ có một người nhưng lần này hắn chơi lớn quá. Là anh đã không đề phòng, em đừng lo, anh sẽ không để mình chịu thiệt.
Cẩn Y ngồi ngay ngắn lại nhìn anh, nhìn sự tự tin luôn có trong anh. Dù anh không nói thẳng tên kẻ đó là ai nhưng chỉ bằng vài câu thế này cô cũng có thể biết được là tên khốn Dương Phong chủ mưu ở đằng sau.
Bất chợt cô nhớ đến lời nhắc nhở của Dương phu nhân bảo cô phải tránh xa anh ra, bà ấy nói cô là nguồn cơn của sự việc. Có phải là thật không? Cũng có thể lắm nhưng khi suy nghĩ đó vừa vụt qua khỏi đầu, cô liền ngay lập tức choàng tay ôm lấy anh nhỏ giọng hỏi.
– Vậy bước tiếp theo anh định làm như thế nào? Cô gái kia…
Ngô Hiểu kéo một lọn tóc của Cẩn Y đặt trước mũi mình, hương hoa hồng thoang thoảng khiến anh dễ chịu khép hờ mắt.
– Cô ta sẽ được chăm sóc đặc biệt vì dám vu cáo chồng em, Ngô phu nhân đừng suy nghĩ nhiều, chồng của em trong sạch thì đám ruồi bọ đó chẳng dám bâu vào đâu.
Anh dừng lại một chút rồi đột nhiên kề sát vào mặt cô thì thầm.
– Em nói nhớ anh mà, nói muốn hôn anh mà, làm đi, anh không ngại đâu.
Không khí đột nhiên tràn ngập sự ám muội, Cẩn Y ngượng ngùng quay mặt đi nhưng rất nhanh đã bị anh phủ bờ môi ấm áp của mình lên cánh môi hơi run run của cô. Anh thích giữ như vậy, môi còn trong môi nói khẽ.
– Ngoan, đừng đọc, đừng nghe những thứ không hay. Chỉ cần tin anh là được.
Cẩn Y đảo mắt nhìn vào con ngươi trầm lặng của anh nhẹ gật đầu.
– Em tin anh, sẽ luôn tin anh.
Một lát sau Ngô Hiểu trở lại Thời Vạn, Cẩn Y quay lại xe của Hà Đình, lúc chia tay anh còn nói tối nay sẽ về sớm. Cô nhìn xe anh khuất xa khỏi làn đường, cảm giác chơi vơi hiện lên rõ mồn một, muốn giúp anh nhưng lại chẳng thể làm gì.
Cẩn Y về lại biệt thự việc đầu tiên là mở trang cá nhân lên xem, dưới phần bình luận trong status ngày hôm qua có rất nhiều người để lại dòng tin mới.
“Tôi thấy đại tiểu thư này có thể lan truyền sự xui xẻo cho những người ở gần mình thì phải. Ba mẹ chết cùng một ngày, chồng cũ mới từ đồn cảnh sát trở ra thì người tình tin đồn lại vào trong đó khai báo về tội cưỡng hiếp. Có cô ta phải cầm tinh con quạ không?”
Bình luận này được rất nhiều lượt thả haha, còn hết sức đồng tình. Cẩn Y ném điện thoại sang một bên không đọc nổi nữa. Chỉ với một tin tức chưa chứng thực của Ngô Hiểu sáng nay đã đẩy những bài viết về Dương Phong và Dương Thuần Khanh tận mấy lớp đất. Bọn chúng xúc phân lấp lên người mình để trở nên lấp lánh hơn sao?