• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi quay về biệt thự Dương gia thì Cẩn Y an phận làm một “cô vợ có bệnh” ngày mai là cuối tuần, Dương Phong nói sẽ đưa cô tới Hoà An tự nhưng bây giờ hắn đã thất bại với gói thầu Vân Dung, không biết hắn còn tâm trạng để đi cùng cô không? Mong rằng sẽ không.

Chín giờ tối Dương Phong trở về, hắn uống rất nhiều rượu, tâm trạng không vui đứng trước phòng Cẩn Y gõ cửa. Cô vẫn chưa ngủ nhưng không dám mở, có điên mới mở nhưng hết lần này đến lần khác đều từ chối sợ hắn sẽ sinh nghi nên cô đành điên để giữ mạng. 

Cẩn Y bỏ con dao mà Ngô Hiểu cho vào trong áo lót rồi ôm gối mở cửa, Dương Phong hơi ngẩn người, hắn tưởng cô sẽ trốn nào ngờ cô đã mở cửa cho mình. Hắn xúc động ôm chầm lấy Cẩn Y thỏ thẻ bên tai cô như van xin. 

– Cho anh ngủ với em một đêm thôi có được không? Anh sẽ không làm gì hết chỉ nằm cạnh em thôi. 

Nếu được Cẩn Y rất muốn dùng dao giết chết hắn ngay tức khắc nhưng nếu manh động người chết là cô chứ không phải hắn ta. Cô không tin hắn chịu nằm yên nhưng bây giờ muốn lắc đầu cũng không được vậy nên đành phải gật đầu, tất nhiên cô phải có chuẩn bị mới dám đồng ý. 

– Phong à, anh uống rượu sao? Em cũng muốn uống, uống say rồi sẽ không nhớ những chuyện đau lòng nữa, sau đó sẽ ôm anh thật chặt. 

Có gã đàn ông nào nghe lời nỉ non này mà không động lòng, giai nhân đã mở lời thì mặt người dạ thú cũng phải nghe, mà chuyện này Dương Phong cầu còn không được, hắn hăng hái đi xuống lầu lấy rượu để bồi người đẹp. 

Cẩn Y ở trên này nhanh tay uống viên thuốc chống say rượu rồi ngoan ngoãn rồi trên giường đợi tên khốn nạn kia. 

Dương Phong mang một chai rượu ngoại trở lại, hắn rót hai ly đưa cho Cẩn Y một ly cưng chiều nhẹ lên tiếng. 

– Em đừng uống nhiều, sức khỏe của em vẫn chưa được tốt. 

Nhìn môi mềm, da mịn, mỗi một đường nét trên cơ thể của Cẩn Y đều là một tuyệt tác, hắn muốn sờ, muốn nâng niu ở trong tay. Đêm nay cứ cho cô say đi, hắn đợi ngày này lâu lắm rồi. 

Cẩn Y cụng ly với Dương Phong, hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, cô thừa biết hắn đang nghĩ gì, lúc này ý nghĩ muốn giết người trong cô lớn hơn bao giờ hết.

Trong người Dương Phong đã có sẵn rượu cộng thêm gần nửa chai Brandy khiến hắn gần như đổ gục. Hắn ôm eo của Cẩn Y nói với giọng say mèm. 

– Chúng ta ngủ thôi… Anh uống hết nổi rồi. 

Cẩn Y lắc đầu, gỡ tay hắn nhét vào ly rượu mới nũng nịu. 

– Ông xã à, em đọc sách nói là uống nhiều rượu thì càng hưng phấn hơn. 

Câu nói này của Cẩn Y đánh thẳng vào tận hai quả thận của Dương Phong, hắn cầm chai rượu tu một hơi hết sạch, ném vỏ chai nằm lăn lóc dưới sàn rồi vồ tới ôm lấy cô vuốt ve cánh tay mát lạnh thở gấp. 

– Động phòng thôi, anh chịu hết nổi rồi. 

Cẩn Y phát hoảng, tửu lượng của hắn mạnh tới như vậy sao? Cô nghĩ hắn phải gục đi rồi nhưng dường như hắn vẫn còn rất tỉnh táo. Cô nắm lấy bả vai hắn kéo ra chỗ khác tránh để môi hắn chạm vào môi mình, cô tưởng mình thông minh nhưng không ngờ là tự dâng mình cho hổ đói.

Dương Phong tìm tới xương quai xanh quyến rũ của Cẩn Y, hắn cúi đầu hôn thật mạnh, hết bờ vai quyến rũ rồi đến chiếc cổ nõn nà nhanh chóng ửng đỏ. Cẩn Y mở lớn hai mắt nắm chặt cây dao chuẩn bị đâm xuống thì hắn gục bên vai cô không nhúc nhích nữa.

Cẩn Y thở hổn hển, biết hắn đã say lắm rồi nhưng không dám lật lại ngay, đợi đến khi hơi thở của hắn đã đều đều cô mới dám đẩy hắn qua một bên nhảy xuống giường. 

Cô lay hắn thật mạnh vài cái ghé sát bên tai gọi. 

– Anh à, tỉnh dậy đi, anh à… 

Dương Phong nằm im như đã chết, cô nhìn khuôn mặt đê tiện của hắn mà muốn đâm một nhát cho hắn về với tổ tiên nhưng cái câu “đừng làm bẩn tay mình” của Ngô Hiều khiến cô tỉnh táo trở lại. Hôm nay cô không giết hắn nhưng rồi có một ngày chính khẩu súng mà hắn dùng để găm vào đầu người khác sẽ nhắm thẳng vào đầu của hắn.

Cô tận dụng thời cơ nhanh chóng mở ngăn tủ lấy dụng cụ hành động. Chiều nay lúc quay trở về cô đã vào nhà sách mua khuôn đất sét và súng bắn keo để lấy dấu vân tay của Dương Phong. Khoá vân tay ở phòng ngủ và phòng làm việc của hắn là loại đời cũ, có lẽ hắn chủ quan vì có camera nên không thay khoá đời mới nhưng nhờ vậy mà cô còn cơ hội. 

Mấy ngày nay cô đã tìm tòi đủ cách ở trên mạng chỉ có cách này là dễ làm nhất, dù chưa chắc có mở được hay không nhưng không thử chẳng lẽ nằm chờ chết. 

Cẩn Y cẩn thận quỳ dưới giường nhẹ nhàng nâng ngón tay của Dương Phong lên tỉ mỉ ấn xuống khuôn đất sét để lấy dấu vân tay, sợ hắn phát hiện nên cô làm nhanh nhất có thể. Vì không biết hắn đã dùng ngón tay nào để mở khoá nên cô làm đủ mười ngón cho chắc chắn. 

Bàn tay trái đã trót lọt, để không làm hỏng dấu vân tay nên cô phải leo lên giường làm bàn tay còn lại. 

Cẩn Y rất thận trọng, mọi động tác đều hết sức nhẹ nhàng, ngón tay phải vừa nâng lên Dương Phong ho khan vài tiếng. Cẩn Y nhanh tay dấu khuôn đất sét dưới gối nằm xuống nhắm mắt, tim đập nhanh đến mức muốn vỡ ra làm hai. Nhưng rất may hắn không mở mắt, cô nằm im một lúc thấy mọi thứ ổn rồi mới chậm rãi ngồi dậy làm tiếp những công đoạn cuối cùng. 

Sau khi đã lấy thành công mười dấu vân tay, cô phi nhanh xuống giường gom hết dụng cụ vào nhà tắm khoá trái cửa, lấy súng bắn keo nhiễu vào khuôn rồi đợi chúng khô đi. Để chắc chắn cô đã để gần 20 phút sau đó không lấy ra ngay mà đem giấu thật kỹ chờ ngày làm bước tiếp theo. 

Sáng hôm sau Dương Phong thức dậy đã là tám giờ, Cẩn Y ngồi bên bàn trang điểm chải tóc quay đầu nhìn hắn cười tươi. 

– Anh dậy rồi sao? Có đau đầu không? 

Dương Phong ngắm Cẩn Y một lúc thật lâu, cô hôm nay rất đẹp, còn rất tươi tắn, không nhìn thấy nét ưu sầu thường ngày nữa. Hắn bước xuống giường bước tới gần cô đặt một nụ hôn lên trán rồi sờ mấy vết ửng đỏ trên cổ và vai cô mà rất hưng phấn. 

– Em đi chuẩn bị đi, lát nữa anh sẽ đưa em lên chùa làm lễ cầu siêu cho ba mẹ. 

Cẩn Y cười nhẹ gật đầu, chỉ cần hai ngày nữa gặp được tên sát thủ kia thì cô và hắn cũng chấm dứt. 

**********

– Ngô tổng, có người theo đuôi chúng ta. 

Mộc Vu lái xe ở đằng trước, liên tục nhìn kính chiếu hậu quan sát chiếc xe màu trắng ở phía sau, chúng theo dõi cả một đoạn đường rồi cũng không dừng lại, nếu không cắt đuôi bọn chúng sẽ theo tới nhà. 

Ngô Hiểu nhìn vị trí được kết nối trên điện thoại không quan tâm đến bọn người kia cho lắm vì bản thân đã biết chúng là ai, anh nhắm hờ mắt nói với Mộc Vu. 

– Rẽ vào con hẻm ở đằng trước, sau đó tiếp tục rẽ thêm hai con hẻm nữa, không cần về nhà đâu. 

– Vậy chúng ta đi đâu? 

– Hoà An tự. 

Mộc Vu khó hiểu hỏi lại. 

– Chúng ta đến đó làm gì? 

– Đến cầu tình duyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK