Ngô Hiểu xoay người úp Cẩn Y lên thân mình để lưng cô không đau trước khi va vào mặt nước. Cả hai bị dòng nước mát bao trùm, Cẩn Y còn chưa hết hoảng hốt thì Ngô Hiểu đã ôm lấy eo đặt cô đứng vững giữa dòng suối.
Nước không quá sâu chỉ cao tới ngực của Cẩn Y, cô giận dữ đẩy Ngô Hiểu, còn chưa mở miệng mắng thì cánh môi mềm đã được phủ một lớp mềm mại khác.
Ngô Hiểu hôn rất nhẹ như sợ môi của Cẩn Y sẽ đau nhưng cô gái đẹp như đóa hồng giữa màu xanh ngọc bích muốn thoát là không thể được. Anh ôm chặt eo cô kéo sát vào người mình, bàn tay thon dài giữ chắc chiếc cổ trắng ngần để cô không ngọ nguậy.
Cẩn Y giận dữ đấm mạnh vào ngực của Ngô Hiểu, hàm răng trắng nhỏ dùng hết sức cắn mạnh vào môi anh. Cô có thể cảm nhận được vị mặn của máu, anh nâng mắt nhìn cô, không vội vàng thả ra mà còn luyến tiếc hôn thêm một cái rồi mới lùi về sau lau máu trên môi mình.
Cẩn Y đập vào nước thật mạnh văng tung toé lên người Ngô Hiểu giận dữ mắng lớn.
– Anh bị điên sao? Tôi và anh thân mật đến mức gặp nhau là hôn à? Anh đang cưỡng hôn người khác, đang quấy rối đó biết không?
Ngô Hiểu nhẹ cười ngắm từng giọt nước từ tóc cô chảy dài xuống cổ, nước màu xanh ngọc và cô là một viên ngọc. Anh dựa vào một mỏm đá không quan tâm lời mắng chửi của Cẩn Y mà lảng sang chuyện khác.
– Anh đã nói sẽ rửa sạch muộn phiền trong lòng em mà, nước ở đây rất sạch. Sau ngày hôm nay có lẽ chúng ta sẽ đối mặt với những chuyện khó ứng phó hơn. Ngô phu nhân, dù có chuyện gì đi nữa thì phải luôn nhớ trong đầu là sẽ chạy về phía anh có biết chưa?
Cẩn Y đứng cách Ngô Hiểu chừng nửa sải tay, chớp đôi mi dài ẩm ướt nhìn anh khó hiểu.
– Chuyện khó ứng phó là chuyện gì? Có phải Dương Phong muốn giết anh để giành lại gói thầu Vân Dung không?
Ngô Hiểu không giấu diếm nhẹ gật đầu.
– Đúng vậy, cho nên thời gian này hắn sẽ lơ là chuyện ở nhà, em phải tranh thủ cơ hội này làm cho xong chuyện của mình đi, con dao anh đưa cho em phải luôn mang theo bên người, đừng để hắn đem em ra làm cái chăn mà ủ ấm.
Hai cha con nhà họ Dương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh nhưng như vậy thì sao, họ càng gấp thì càng dễ lộ ra sơ hở, càng tập trung vào anh thì Cẩn Y càng an toàn.
Cẩn Y im lặng nhìn Ngô Hiểu, anh ta không sợ sao? Từ miệng tuôn ra mấy lời người ta sẽ giết mình mà vẫn bình tĩnh như vậy, là anh không sợ hay không có gì phải sợ? Cô không nói gì, không gian xung quanh chỉ còn tiếng róc rách của dòng suối chảy ra từ khe đá, được một lúc cô di chuyển vào bờ muốn đi lên.
Ngô Hiểu không cản chỉ vu vơ nói một câu mà khiến cô dừng lại.
– Trần Thiêm gọi điện tới nói là ba ngày nữa sẽ đưa em đến gặp tên sát thủ kia.
Cẩn Y quay đầu, hai mắt mở lớn có phần kích động.
– Thật sao?
– Thật, ba ngày nữa cũng như lần trước, lần này anh sẽ phá luôn cầu dao tổng ở khu phố đó, trong thời gian này em phải tranh thủ xác định được vị trí hắn giữ những thứ quan trọng để đem theo. Có lẽ ngôi nhà kia sắp không thể chứa được em nữa rồi.
Cẩn Y nghe tiếng tim mình đập thình thịch, mọi chuyện xảy ra quá nhanh so với dự kiến của cô. Nếu ba ngày nữa gặp được tên sát thủ kia thì ngay bây giờ cô phải biết được mật khẩu phòng làm việc của Dương Phong để tìm đồ.
Cô nhìn Ngô Hiểu nhắm hờ hai mắt ở cách đó không xa lịch sự nói một câu “cảm ơn” dù đang rất tức giận.
Anh mở mắt quay đầu nhìn về phía cô cười nhẹ thản nhiên lên tiếng.
– Thay lời cảm ơn bằng việc hôn anh một cái đi.
Cẩn Y lườm Ngô Hiểu rồi chán ghét đi lên bờ, gió thổi nhẹ vào da cô lành lạnh, túi quần áo mới đã đặt sẵn dưới gốc cây, có lẽ là trợ lý Mộc đem vào. Cô không khách sáo cầm lên tìm chỗ thay, lúc trở ra Ngô Hiểu cũng đã thay xong quần áo mới.
Thấy cô nhìn mình kinh ngạc, Ngô Hiểu nhăn trán.
– Anh không hề nhìn lén em thay đồ, đừng đối xử với anh như một tên biến thái. Đi thôi.
Cẩn Y thở hắt một hơi, cảm thấy anh ta rất giống cái máy nội soi lòng người, cái gì cô nghĩ anh ta cũng đều đoán được.
Cả hai lên xe đã là 1 giờ chiều, Ngô Hiểu liếm cánh môi bị thương nhìn ra cửa sổ như đang suy tư điều gì đó, một hồi anh quay lại nhìn Cẩn Y nói thật chậm.
– Thời gian này có cái gì cần vận chuyển đi thì em nên đem đi trước, đừng để bọn chúng lấy thứ đó ra mà uy hiếp em sau này.
Cẩn Y nhíu mày, lời này của Ngô Hiểu làm cô thấy sợ, anh ta chưa bao giờ nói lời bâng quơ, cô phải chuẩn bị tinh thần thật kỹ mới được.
Lư quản gia đón cô ở gần xưởng rượu, Cẩn Y định mở cửa xuống xe thì bị Ngô Hiểu giữ lại trầm giọng dặn dò.
– Nhớ thật kỹ, đừng làm bẩn tay mình nhưng nếu đó là bất khả kháng thì anh sẽ lau sạch cho em.
Cẩn Y nhìn anh nhưng không trả lời, cảm giác lúc này thật lạ, cô bước xuống xe “cảm ơn” thêm tiếng nữa rồi rời đi.
*********
Tập đoàn CFCC.
Sau khi trở về từ buổi đấu thầu, Dương Phong luôn giữ một khuôn mặt muốn giết người, nếu không phải cầm súng ra ngoài bắn là phạm pháp thì hắn đã kéo đàn em tới phá nát Thời Vạn của Ngô Hiểu rồi.
– Từ Khâm, sắp xếp một vài đứa đưa nó xuống địa ngục đi, nó sống lâu quá rồi.
– Dạ.
Chỉ cần Ngô Hiểu chết thì công trình Vân Dung sẽ về tay hắn, chỉ cần hắn chết thì ngành tài chính sẽ mất đi cái tên Thời Vạn, lúc đó CFCC mới là vua.
Dương Phong dụi điếu thuốc còn dang dở vào gạt tàn, Diệp Lăng Lăng gõ cửa đi vào sắc mặt vô cùng hệ trọng.
– Anh Phong, em vừa gặp Bạch Uyển Nhi ở dưới kia, cô ấy nói Vương Cẩn Y từng tự cào vào tay mình để vu oan cho cô ta. Anh à, cô ta không bị bệnh, cô ta đang lừa anh thôi.
“Bốp.”
Bàn tay to lớn của Dương Phong hạ một cái trời giáng lên gương mặt xinh đẹp của Diệp Lăng Lăng, búi tóc được quấn tỉ mỉ bung ra che lấp phần thịt da nõn nà đã ửng đỏ. Cô ôm mặt đau điếng ngước lên nhìn người đàn ông mà mình luôn thầm yêu mà không tin được.
Dương Phong bóp chặt cổ của Diệp Lăng Lăng gầm lên đáng sợ.
– Tôi đã cảnh cáo cô rồi, Cẩn Y là thiếu phu nhân của nhà họ Dương, cô phải biết tôn trọng cô ấy chứ không phải tới đó gây hấn.
Diệp Lăng Lăng lắc đầu, mặt đỏ như tôm luộc, nước mắt trực trào khóc không thành tiếng. Từ Khâm đứng một bên cũng không dám can ngăn, cũng tại Diệp Lăng Lăng không biết chọn thời điểm, đương lúc Dương tổng đang tức điên lại châm dầu vào lửa thì bị chỉnh cũng đáng thôi.
Dương Phong bóp cổ Diệp Lăng Lăng đến khi cô ta sắp tắt hơi mới thả ra, cô ngã quỵ xuống sàn nhà ho sặc sụa, hắn đứng ở trên nhìn xuống hung hăng đe doạ.
– Sau này ở trước mặt tôi còn nói xấu Cẩn Y thêm một lời nào thì xuống mồ mà nằm nghe rõ chưa?
Hắn bỏ đi rồi chỉ còn Diệp Lăng Lăng nằm dài dưới sàn nhà lạnh lẽo cười như điên dại. Vương Cẩn Y, Vương Cẩn Y, lúc nào cũng là cô ta, chỉ cần cô ta không còn nữa thì anh mới quay đầu nhìn em có phải không?