Dương Phong cầm bàn tay đang che mặt của Cẩn Y xuống nhìn thật kỹ mấy vết xước rồi nhìn tờ báo nhăn nhúm trên bàn, tiếp đó mới nhìn tới bộ móng dài ngoằn ngoèo của Bạch Uyển Nhi.
Bạch Uyển Nhi bị ánh mắt giết người của Dương Phong làm cho sợ, cô còn chưa kịp giải thích thì đã hứng trọn cú tát từ tay người anh họ mà mình vẫn thầm yêu mến.
– Nhà họ Bạch dạy cô thành cái dạng này sao? Cô ấy đang bị bệnh, vài lời hôi thối của cô có thể khiến bệnh của cô ấy nặng thêm, cúi đầu xin lỗi cô ấy rồi biến khỏi đây cho tôi.
Cẩn Y ngồi đằng sau Dương Phong hé một bên mắt nhìn sự chật vật của cô ta không khỏi vừa bụng. Mấy ngày trước Tiểu Mai nhìn thấy cô ta nhét tiền cho Từ quản gia, để bà ta cung cấp thông tin của mình cho cô ta biết, bởi vì cô quá hiền lành nên ai cũng muốn tính kế lên người cô. Ngô Hiểu nói đúng, tự mình phải vì mình thì mới tồn tại được.
Bạch Uyển Nhi bị vu oan đã tức, bây giờ nhìn khuôn mặt hả hê của Vương Cẩn Y càng phát điên hơn, cô phải rất nhịn nhục mới không xông tới tát cho ả một phát nhưng Dương Phong ở đây cô không dám làm càng, cô không xin lỗi chỉ đứng khóc để anh họ mềm lòng đứng về phía cô.
– Anh phong, em không có làm gì hết, là tự chị ấy…
“Chát.”
Dương Phong không nhẫn nại tát thêm vào mặt Bạch Uyển Nhi thêm một cái tát rồi chỉ tay thẳng ra cửa.
– Cút, sau này cấm bén mảng tới đây nghe rõ chưa?
Bạch Uyển Nhi không cam lòng nhưng đành phải mang một mặt thảm hại rời đi, trước khi đi còn tặng cho Cẩn Y một ánh mắt oán hận.
Cẩn Y ngồi đó đưa ánh mắt thách thức nhìn theo rồi đảo sang nhìn Từ quản gia ở trong bếp thay một lời nhắc nhở. Một giây sau đó, đôi con ngươi liền trong vắt trở lại nhìn Dương Phong chứa đầy nỗi uất ức.
Dương Phong ngồi xuống vuốt tóc Cẩn Y, sai người lấy thuốc tự thoa cho cô, rồi hắn vô tình nhìn thấy miếng băng cá nhân cỡ lớn ở trên cổ tay vợ mình, hàng mày nhíu lại lập tức bóc ra xem thử. Vết thương dài vẫn chưa kéo mài khiến hắn ngưng trệ cảm xúc, ngay lập tức liền ôm chặt cô ở trong lòng.
Có điên mới không biết đây là gì, nỗi đau này đối với cô ấy khó mà nguôi ngoai được, hắn phải quan tâm tới cô nhiều hơn nữa, phải yêu thương cô nhiều hơn nữa.
Cẩn Y ở yên trong lòng người mình gọi là chồng không một chút cảm xúc nào, hôm nay lần đầu tiên cô thấy được sự bộc phát đáng sợ của người đàn ông này. Xưa nay trong mắt cô, Dương Phong dịu dàng như nước, xem ra là cô không hiểu rõ về anh ấy rồi.
Được một lúc Dương Phong buông cô ra nhìn ngắm thật kỹ, sự đau lòng có thể lây lan, hắn buồn rầu vuốt nhẹ gương mặt thanh tú của cô nhẹ giọng.
– Sau này anh sẽ không để ai làm hại em nữa, anh sẽ bảo vệ cho em thật tốt, vậy nên em đừng làm đau bản thân mình có được không?
Cẩn Y ngoan ngoãn gật đầu rúc vào trong ngực Dương Phong, sự thương hại này là đều mà cô muốn thấy nhất.
**********
Dạo trước Ngô Hiểu rất ít khi tới trường bắn nhưng mấy ngày nay chỉ hận không thể kéo bầu trời đêm xuống, nhường chỗ cho ánh mặt trời để anh mau tới đây.
Hôm nay trường bắn Lệ Nam vắng lặng chẳng có ai, vì có ông chủ tới nên những vị khách lắm tiền kia đành phải nhận tiền đền bù rồi ra về, quy tắc đã đề ra như vậy nên họ cũng không thể cãi.
Ngô Hiểu ngồi bên trong mái vòm nhìn ra khu tập bắn, viên đạn bảy điểm của Cẩn Y vẫn còn nằm yên trên bia đỡ đạn chưa thay. Dấu tích còn đây, mà người không thấy, anh trầm tĩnh uống hết tách cà phê vẫn chỉ có mình anh với anh.
Mộc Vu đứng đằng sau nhìn đồng hồ, sắp đến giờ họp rồi mà giám đốc vẫn còn nhàn nhã ngồi uống cà phê… À không, hết cà phê rồi nhưng ngài ấy vẫn còn chưa muốn rời đi, có lẽ là đợi người. Anh sốt ruột nhắc nhẹ.
– Ngô tổng, hôm nay có cuộc họp cổ đông.
Ngô Hiểu không quan tâm đến lời nhắc nhở của Mộc Vu, anh lấy điện thoại gọi cho một số điện thoại không hề lưu tên, đến hồi chuông cuối cùng bên kia mới bắt máy.
– Hôm nay không đến tập súng sao? Không muốn biết bí mật nữa à?
Cẩn Y ở đầu dây bên này đang đợi bác sĩ tâm lý sửa soạn dụng cụ để “chữa bệnh” cho mình, cô nói nhỏ tránh để người khác nghe thấy.
– Thông tin từ anh tôi nhất định sẽ lấy, còn bây giờ tôi phải lấy cái khác trước.
Ngô Hiểu nhướng mày, rất thích thú với cách nói chuyện của cô, anh gõ ngón tay lên mặt bàn, tò mò hỏi.
– Không sợ sao?
Đầu dây bên kia im lặng anh lại tiếp tục nói.
– Vào hang cọp không bị cọp vồ mới là một thợ săn giỏi, lấy bản thân làm mồi mà không bị ăn thì giá trị mới cao.
Cẩn Y nhẹ cười, anh ta từng nói anh ta biết tất cả về cô, hình như là đúng như vậy thật, có cảm giác những việc mà cô sắp làm anh ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Cẩn Y rất ít nói đùa nhưng không biết tại sao bây giờ lại muốn bỡn cợt một câu.
– Ngô tổng, anh ở trong bụng của tôi sao?
Ngô Hiểu đi ra khu tập bắn gỡ viên đạn trong ô bảy điểm nắm trong lòng bàn tay, cười nhẹ.
– Tôi không nằm trong bụng của cô, tôi nằm ở một nơi khác, nơi đó ở đâu sau này cô sẽ biết. Tạm biệt.
Anh tắt máy, bỏ viên đạn vào túi quần rồi dặn dò Mộc Vu.
– Đóng cửa nơi này lại đi, phục vụ không tốt nên khách hàng bỏ đi rồi.
***********
Cẩn Y không hiểu lời Ngô Hiểu nói là có ý gì, cô tần ngần một lúc rồi gạt bỏ nó ra khỏi đầu ngồi xuống ghế để bác sĩ làm vài bài kiểm tra tâm lý.
Từ đầu đến cuối cô đều dùng bộ mặt ngơ ngơ giống khi ở bên cạnh Dương Phong để trả lời các câu hỏi của bác sĩ Kiều, cô tự tin mình không hề để lộ sơ hở, để vị bác sĩ này còn có cái mà báo cáo lại với Dương Phong.
Sau khi hoàn thành “phép thử” của bác sĩ, Cẩn Y ảo não bước ra ngoài nghe lén anh ta gọi điện cho Dương Phong.
– Tình trạng của thiếu phu nhân rất không ổn, tâm lý của cô ấy bị ảnh hưởng rất nặng sau vụ cháy đó, có lẽ phải mất rất lâu để hồi phục.
Cẩn Y nhếch môi tự khen chính mình đã làm tốt rồi rời đi, vỏ bọc kiên cố đã xây xong, bây giờ chỉ cần trông chờ sự thương hại từ người chồng mang nhiều bí mật của mình thôi.