• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩn Y nghe tim mình bồi hồi, mới nửa ngày chưa gặp mà tưởng rằng đã lâu lắm. Từ lúc nào chẳng biết, người đàn ông này đã bước vào cuộc sống của cô, để cô tin tưởng, để cô dựa dẫm, để mỗi khi nhìn thấy anh cánh môi lại bất giác nở nụ cười. 

Ngô Hiểu không quan tâm đang có rất nhiều camera chĩa về phía mình, anh đi thẳng tới chỗ Cẩn Y đang đứng, dựa vào bàn trưng bày đưa bó hoa hồng rực rỡ trước mặt cô cười nói. 

– Vô tình thấy bó hoa này rất hợp với màu váy của Vương tiểu thư, không biết nó có vinh dự được cô để ý đến không? 

Ống kính nhanh chóng chĩa về hướng này, vài người đứng ở quầy trưng bày cũng nhìn hai người họ. Nam thanh nữ tú khiến người ta ra sức trầm trồ cảm thán rất vừa đôi. 

Cẩn Y đỏ mặt nhận lấy bó hoa từ tay Ngô Hiểu, hương hoa hồng thơm ngát làm môi cô càng nâng lên cao. 

– Cảm ơn anh. 

Ngô Hiểu cười nhẹ yên lặng nhìn cô một lúc rồi tranh thủ mọi người còn đang chú ý về phía này liền lịch sự hỏi Cẩn Y. 

– Không biết tôi có vinh dự được thưởng thức rượu của Phi Ân không? 

Thái độ lạ lùng của Ngô Hiểu làm Cẩn Y hơi lúng túng, rồi cô chợt giật mình nhớ ra mình còn đang ở lễ hội rượu vang. Cô đặt bó hoa sang một bên, cầm chai rượu vang có vỏ ngoài đơn giản, đứng thẳng lưng thành thục rót rượu vào ly rồi làm động tác mời. 

Ngô Hiểu cầm ly rượu có màu vàng nhạt đưa lên cánh mũi thưởng thức hương thơm của nó rồi nhấp một ngụm. Trong lúc này Cẩn Y giới thiệu một chút về lai lịch của nó. 

– Đây là loại vang trắng Riesling, được chiết xuất nguyên chất từ giống nho cùng tên, mang vị chua thanh nhẹ tự nhiên và rất cuốn hút.

Sức hút của ông chủ Thời Vạn kéo không ít khách tham quan tới quầy trưng bày của Cẩn Y, dẫu cho lễ khai mạc còn chưa bắn pháo hoa bắt đầu. 

Ngô Hiểu ngửa cổ uống cạn ly rượu, yết hầu đẹp mắt khiến không ít thiếu nữ say mê. Anh đặt lại ly rỗng lên bàn gật đầu ngợi khen. 

– Không hổ danh là sản phẩm của xưởng rượu Phi Ân nổi tiếng, rất thơm, rất ngon khiến người khác không cưỡng lại được lại muốn uống thêm một ly. 

Cẩn Y cười nhẹ, lợi dụng khách tham quan đang nườm nượp kéo tới vì người đàn ông anh tuấn này, liền thay ly rót tiếp cho anh một loại rượu khác rồi chuyên nghiệp giới thiệu xuất xứ mùi vị, vừa để anh nghe vừa để những vị khách kế bên nghe thấy. 

Hết một ly rồi lại một ly, Ngô Hiểu bị dính một chỗ bởi ly rượu của Cẩn Y và bởi khách tham quan đã vây xung quanh anh chật nít. Cẩn Y cười tươi đắc ý, có model miễn phí, ngại gì mà không dùng. 

Ngô Hiểu đoán được ý đồ xấu xa của phu nhân mình, liền đi vòng ra sau quầy trưng bày vờ lấy khăn lau tay rồi đứng sát vào Cẩn Y nhỏ tiếng nhắc nhở. 

– Ngô phu nhân định chuốc say anh sao? Em đừng quên tối qua đã vay anh cái gì, đàn ông khi say rượu càng dai sức hơn đấy. Nhanh xong việc đi, anh cam kết sẽ phục vụ em thật tốt. 

Anh cười, nụ cười ấm áp khiến biết bao cô nàng đổ gục, riêng Cẩn Y thì lại thấy lạnh sống lưng. 

Lau tay xong Ngô Hiểu cầm mấy chai rượu mà mình đã thử qua cảm thán. 

– Những loại rượu này đều có mùi vị rất thơm ngon, không nhầm lẫn với những loại rượu trên thị trường hiện nay. Tôi muốn được hợp tác với Phi Ân cung cấp rượu vào những bữa tiệc của Thời Vạn chúng tôi sắp tới và sau này nữa. 

Khách tham quan “ồ” lên một tiếng, được ông chủ Thời Vạn ký hợp đồng lâu dài phải nói là rất may mắn, những hãng rượu khác cầu còn không được. 

Cẩn Y nhìn khuôn mặt trầm trồ của những người ở đây mà muốn méo mặt, họ đâu biết để được như vậy cô phải đi “cửa sau.”

Cẩn Y đáp lại Ngô Hiểu một nụ cười, chìa bàn tay xinh đẹp bắt tay anh, cùng một câu “cảm ơn.”

Festival rượu vang được mở cửa tự do nên rất nhiều khách tham quan vào thưởng thức miễn phí những loại rượu khác nhau. Có rất nhiều gian hàng trưng bày nhưng dễ dàng nhận thấy khu vực trưng bày của xưởng rượu Phi Ân là đông đúc nhất. 

Gần cuối buổi, Ngô Hiểu giục Cẩn Y ra về, không muốn đêm xuân của mình diễn ra quá ngắn ngủi. 

Lúc này người đứng đầu đồng tổ chức chương trình muốn gặp riêng Ngô Hiểu trao đổi vài chuyện. Anh ghé vào tai Cẩn Y nói nhỏ. 

– Anh đi một lát, đừng chạy lung tung. 

Cẩn Y bĩu môi chê bai anh nhiều chuyện, có phải trẻ con đâu mà sợ đi lạc. Cô giao lại nhiệm vụ dọn dẹp cho nhân viên khi tàn cuộc rồi đứng đợi Ngô Hiểu nhưng hai người họ trao đổi khá lâu, thấy vậy cô đi vào nhà vệ sinh một lúc. 

Cẩn Y rửa tay nhìn bản thân trong tấm kính dày, đột nhiên có một chút ngỡ ngàng. Dường như những ngày gần đây gương mặt cô đã rủ bỏ đi sự sầu thảm và dường như cũng cười nhiều hơn. 

– Có lẽ em đã sống rất tốt nhỉ? 

Cẩn Y giật mình nhìn trong gương xuất hiện thêm một người, khuôn mặt này làm cô ám ảnh cả trong giấc mơ. Cô biết sắp có chuyện chẳng lành, ở đây chẳng có ai, tốt nhất là tìm cách chạy trước. 

– Tôi và anh không có chuyện gì để nói, làm phiền anh tránh một bên để tôi đi. 

Nói rồi Cẩn Y lách qua người Dương Phong nhưng rất nhanh đã bị hắn giữ lại. Cô hoảng sợ hét lên thất thanh tìm người ứng cứu. 

– Cứu tôi với, có biến thái, cứu tôi với… 

Dương Phong nhếch môi trói chặt hai tay Cẩn Y mặc cho cô ra sức vùng vẫy, thuộc hạ của hắn cũng vào giúp một tay. Ba người đàn ông hợp sức trấn áp một cô gái, chẳng mấy chốc cô đã nằm gọn trong vòng tay của Dương Phong, tay chân bị trói chặt, miệng cũng bị bịt kín. 

Tình hình lúc này thỏ đã rơi vào miệng cọp, Cẩn Y tự mắng bản thân quá ngu, phải chi lúc ban đầu đừng tự chui đầu vào rọ. Cô dùng hết sức lực hiện có giãy giụa nhưng có dùng hai trăm phần trăm sức mạnh cô cũng không thể đấu lại Dương Phong. Cô bị bọn chúng đưa đi bằng cửa sau, đôi mắt giương ra xa nhìn ánh sáng nhiều màu sắc trước sân khấu sự kiện, hy vọng, hy vọng Ngô Hiểu sẽ chạy tới tìm mình. 

Nhưng đó chỉ là hy vọng, ngu thì phải chịu. Tên đốn mạt Dương Phong nhét cô vào xe rồi ra lệnh cho Từ Khâm lái đi, bên ghế phụ còn có Diệp Lăng Lăng, bọn chúng đã chuẩn bị sẵn kế hoạch chỉ chờ cô dính bẫy và rồi cô sập bẫy thật. 

Chiếc xe chạy vụt ra cổng lớn của lễ hội rượu vang, từ vị trí này Cẩn Y có thể nhìn thấy Ngô Hiểu đang trở lại quầy trưng bày tìm cô. Hai mắt Cẩn Y mở lớn dồn hết lực đâm đầu vào cửa xe, ngay lúc này cô muốn nó vỡ ra để anh ấy có thể nhìn thấy, cổ họng cố gào lên phát ra những âm thanh ngắt quãng. 

Cẩn Y đập liền mấy phát, Dương Phong phát hoảng kéo cô lại lớn tiếng. 

– Em muốn chết sao? Ngồi im đi. 

Hai mắt Cẩn Y hằn đỏ, tia oán hận dội lên tên khốn ngồi trước mặt mình, hắn muốn đuổi cùng giết tận, muốn cô sống không yên ổn mới vừa lòng. Cô hối hận vì lần đó đã không đâm hắn thêm vài nhát, đâm cho hắn què quặt để không còn tính kế hại ai. 

Chiếc ô tô vụt qua khỏi buổi Festival, vậy là xong, Ngô Hiểu của cô đã không thể cứu một kẻ ngu ngốc như cô nữa rồi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK