Khung cảnh trở nên hoảng loạn, mọi người tập trung vây quanh hiện trường tai nạn, người bị thương được giải cứu nhưng hai chân đã nát bét không còn cử động được nữa, máu chảy dài thấm vào cát tạo thành một màu tối sẫm gai mắt.
– Ngô tổng bị thương rồi, nhanh đưa ngài ấy lên xe cấp cứu đi.
Trương Khải Mưu lo lắng đến mức nhảy dựng, mới bắt đầu khởi công đã xảy ra chuyện, Vân Dung của ông ngày mai phải lên bàn tế rồi.
Mộc Vu kéo ghế cho Ngô Hiểu ngồi xuống, cánh tay anh chảy máu nhưng không nhiều, chỉ bị trầy xước ngoài da do bị thiết bị rơi xuống quẹt trúng, người bị thương nặng nhất là người phụ trách chương trình.
Trong lúc các nhà đầu tư còn đang mải mê xúc cát để làm nghi thức khởi công thì Ngô Hiểu di chuyển ra khỏi vị trí, người phụ trách kéo anh lại nhưng dường như quá gấp gáp nên không may lại bị vấp té, kết quả là hứng trọn thiết bị rơi xuống từ cáp cần cẩu đè trúng hai chân.
Người bị thương được đưa đi, các phương tiện truyền thông tác nghiệp cũng được yêu cầu dừng ghi hình. Ngô Hiểu không đi bệnh kiểm tra mà ở lại giải quyết vấn đề.
– Báo cảnh sát đến điều tra đi, việc này không thể nào là tai nạn được, người phụ trách đó có vấn đề cần phải lấy lời khai thật kỹ.
Anh không hề biết trước kế hoạch của bọn chúng, chỉ bởi anh nghi ngờ hành động của người phụ trách vì đã chọn vị trí ngoài cùng cho anh nên lúc vừa bắt đầu đã đổi chỗ, nhờ vậy nên anh thoát một kiếp nạn. Cũng may thiết bị kia không dài nên không ảnh hưởng đến nhiều người.
Những người có mặt bắt đầu nhốn nháo, Trương Khải Mưu cũng đồng tình với quyết định của Ngô Hiểu, công nhân lái cần cẩu bị đem đi điều tra nhưng hung thủ thật sự thì đã chạy thoát rồi.
********
“Bốp.”
Chiếc tivi đáng thương bị quật ngã xuống sàn nhà, hình ảnh trực tiếp hiện trường tai nạn tại công trình Vân Dung tắt ngấm. Gân xanh nổi cuồn cuộn trên cơ mặt và gân cổ của Dương Phong.
– Toàn một lũ ăn hại, chỉ có một con chó cũng làm không xong, chôn sống tụi nó cho tao.
Từ Khâm đứng im nghe chửi, hắn cũng không ngờ tên Ngô Hiểu đó lại thoát chết, là hắn may mắn hay đã biết trước mọi chuyện?
Dương Phong kích động ảnh hưởng tới vết thương làm nó chảy máu, càng đau hắn càng hận, mà hận lại nhớ đến cái tên Vương Cẩn Y đang lặn mất tăm hơi.
Thấy Dương Phong không động tay chân nữa Từ Khâm mới dám lên tiếng.
– Dương tổng, bên cục cảnh sát mời ngài lên làm việc, họ nói là… Đã có kết quả kiểm định sức khỏe và thương tích trên người thiếu phu nhân rồi.
Cơn thịnh nộ vừa mới dịu xuống đã bùng lên mạnh mẽ, hai mắt Dương Phong hằn tơ máu hận không thể ngay lập tức bắt Vương Cẩn Y về nhốt lại dạy dỗ.
– Sắp xếp người đi, lần này có trói cũng phải mang cô ấy, có chú ba lên tiếng, để tao xem kẻ nào dám giải quyết tờ đơn ly hôn đó.
– Dạ.
***********
Mộc Vu ngồi ở ghế lái lén nhìn giám đốc suy tư ở ghế sau, đồng hồ mới điểm 12 giờ trưa, vẫn còn rất sớm.
– Ngô tổng, để tôi đưa anh tới bệnh viện kiểm tra vết thương.
– Không cần, về nhà đi.
Mộc Vu không biết Ngô tổng đang có suy tính gì nên nhắc lịch trình cho anh nghe.
– Nhưng mà lát nữa chúng ta có cuộc họp, tôi sợ không kịp quay lại.
– Không quan trọng, về nhanh đi, kẻo máu đông lại.
Mộc Vu trợn mắt, “kẻo máu đông lại” là sao? Không phải đông lại sẽ tốt hơn sao?
Lúc này điện thoại Ngô Hiểu có người gọi đến, nhìn dãy số trên màn hình môi liền nhếch lên thích thú nhưng lại không hề bắt máy. Anh nâng tay nhìn vết trầy ngắn ngủn ở trên cổ tay cảm thấy không ưng bụng.
– Mộc Vu, cậu có dao rọc giấy không?
Mộc Vu đưa cho anh một cây dao rọc giấy nhỏ rồi lén xem thử anh định làm gì.
Ngô Hiểu nhìn bàn tay mình nghiền ngẫm một hồi rồi dứt khoát cắt nhẹ một đường từ miệng vết thương xuống nửa mu bàn tay, máu chảy ra, anh cũng “rít” lên một tiếng.
Hai mắt Mộc Vu trợn trắng, con ngươi muốn lọt ra ngoài, giám đốc bị điên rồi, đang yên đang lành tự nhiên làm mình bị thương, không phải lúc nãy hoảng loạn quá nên não có vấn đề rồi chứ?
Ngô Hiểu “đả thương” mình xong liền vui vẻ hối thúc trợ lí.
– Nhanh lên, máu ngừng chảy tôi sẽ trừ lương của cậu, soạn sẵn lời hay ý đẹp trong miệng đi, lát nữa trình bày cho tốt.
…..
Cẩn Y gọi cho Ngô Hiểu liền mấy lần anh đều không bắt máy, lúc nãy đoạn video trực tiếp buổi khởi công xây dựng Vân Dung xảy ra tai nạn có người bị thương, không biết anh ta có bị làm sao không?
Không phải cô lo lắng cho anh ta mà dù gì cũng đang ở nhờ nên cũng phải biết điều một chút. Cẩn Y đi đi lại lại ruột gan cũng sôi lên, bỗng tiếng động cơ xe từ ngoài sân truyền đến, cô vội vàng chạy ra xem. Nhìn Ngô Hiểu bước xuống xe hai chân vẫn lành lặn mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Cẩn Y đứng ở cửa Ngô Hiểu liền đưa cánh tay bị thương của mình lên cao, Mộc Vu hết sức phối hợp chạy lại đỡ anh vào nhà.
Cẩn Y lúc này mới thấy anh bị thương, cả tay và chân đều bị đau, cô đi bên cạnh nhíu mày quan sát, vết thương kéo dài từ cổ tay đến mu bàn tay, không quá nặng nhưng chảy máu rất nhiều, cô nhìn Ngô Hiểu lo lắng hỏi.
– Sao anh không tới bệnh viện?
Ngô Hiểu không trả lời, Mộc Vu liền lên tiếng.
– Tôi khuyên ngài ấy nhưng ngài ấy không đồng ý, còn nói là sợ phu nhân sẽ lo lắng. Vả lại bọn người Dương Phong rất manh động, bây giờ ở bên ngoài vô cùng nguy hiểm, phiền phu nhân phải chăm sóc cho ngài ấy rồi.
Nghe nhắc tới Dương Phong, Cẩn Y lại khẩn trương.
– Đây là do hắn ta làm sao?
Mộc Vu gật đầu, Ngô Hiểu từ đầu đến cuối đều không hé răng. Cẩn Y thật không ngờ ban ngày ban mặt tên khốn đó còn dám làm ra loại chuyện này, nếu người bị thương hôm nay là Ngô Hiểu thì có phải là do cô làm liên lụy tới anh ta không, dù không biết rõ ngọn nguồn nhưng Cẩn Y vẫn thấy mình phải có trách nhiệm.
Cô ngồi xuống bên cạnh Ngô Hiểu, gọi Tiểu Mai lấy hộp sơ cứu rồi nói với Mộc Vu.
– Anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cho Ngô tổng.
Mộc Vu hết việc rời đi, Ngô Hiểu nghiêng người dựa vào sofa nhìn Cẩn Y tỉ mỉ băng bó vết thương cho mình. Cứ chốc chốc anh lại vờ “rít” lên một cái, cô lại kê môi thổi thổi vào tay anh. Ngô Hiểu nâng môi vừa ý, cách của Mộc Vu không hề tồi.
Bàn tay Ngô Hiểu được băng bó gọn gàng, thấy cô chuẩn bị rời đi anh liền lên tiếng.
– Ngô phu nhân, anh cần thay áo.
Cẩn Y quay lại mi mắt cụp xuống nhìn chiếc áo sơ mi đã dính một ít máu, cô không suy nghĩ nhiều tỉnh bơ nói.
– Anh thay áo báo cáo với tôi làm gì?
Ngô Hiểu đứng lên khập khiễng lại gần áp sát vào tai cô nói nhỏ.
– Anh không tự thay được, tay của anh đang bị thương, chân cũng có vấn đề.
Cẩn Y nhẹ gật đầu, cô ôm hòm sơ cứu gọi Tiểu Mai ở dưới bếp.
– Em giúp Ngô tổng thay áo đi.
Tiểu Mai nhìn Ngô Hiểu khó xử, Ngô Hiểu không giận, anh cười nhẹ bước chậm rãi lên cầu thang nói vọng xuống.
– Cho em mười phút, anh không thay được áo cũng sẽ không cho em mặc áo.
Cẩn Y đỏ mặt, người giúp việc tò mò nhìn cô không ít, dù không muốn nhưng không thể không nghe, dù gì cô cũng có chuyện muốn nói với anh ta nên đành ngoan ngoãn nghe lời.