Kiều Nghị rời đi ngay sau đó, còn lại một mình Cẩn Y bắt đầu suy xét đến hành động của anh ta. Cô nhắm mắt, tay cầm túi thuốc hơi lắc lư chiếc ghế như đang thư giãn. Ngô Hiểu từng nói anh đã cho người trà trộn vào Hồng Lâu, hành vi của người vừa nãy rất đáng nghi, ở nơi như thế này có thêm một đồng minh thì còn gì bằng.
Cẩn Y ra vẻ tự nhiên đem thẳng túi thuốc vào nhà vệ sinh, khóa cửa cẩn thận rồi mở ra từng hộp xem thử. Đúng như cô dự đoán trong hộp vitamin D có một tờ giấy nhỏ. Da đầu Cẩn Y đổ một tầng mồ hôi lạnh, hồi hộp mở ra xem thử.
“Chào Ngô phu nhân, tôi là Kiều Nghị, con trai của bác sĩ Kiều Ngạn từng điều trị tâm lý cho cô. Tôi được sự sắp xếp của Ngô tổng vào đây tìm chứng cứ nhưng hiện giờ vẫn chưa tìm được gì nhưng tôi biết được một bí mật, có một tầng hầm ở dưới ngôi nhà này, rất có thể thứ chúng ta tìm nằm ở dưới đó. Còn một chuyện nữa, vừa nãy tôi nhận được tin, Ngô tổng đã tỉnh lại rồi.”
Ngô Hiểu tỉnh lại rồi… Ngô Hiểu đã tỉnh lại rồi… Cẩn Y không biết mình đã lẩm bẩm câu này bao nhiêu lần, cơ mặt giãn nở hết cỡ, nước mắt ứa ra. Cô trượt dài xuống nền gạch cắn môi bật khóc, vòng tay ôm lấy bụng mình, cảm giác tủi thân dâng lên nghèn nghẹn. Lần này ông trời đã nghe thấu lời khẩn cầu của cô rồi, vốn dĩ cô đang rất sợ nhưng biết được tin này nỗi sợ kia đã chấp cánh bay đi đâu mất.
Cẩn Y khóc rất lâu, một hồi bình tĩnh lại mới suy xét tình hình. Ngô Hiểu tỉnh lại chắc chắn sẽ làm mọi cách để đưa cô ra khỏi đây nhưng như vậy thì chuyến đi này của cô là hoàn toàn vô nghĩa. Mọi thứ sẽ quay lại như lúc ban đầu, vẫn nơm nớp lo sợ bọn chúng nấp trong bóng tối mà đâm sau lưng.
Không được, cô phải mau mau tìm được chứng cứ, nhanh chóng khép lại mọi chuyện, chỉ có như vậy anh và cô mới có thể sống tốt, anh sẽ không bị người ta tính kế trả thù.
Cẩn Y lau nước mắt, xé nát mảnh giấy rồi bỏ vào bồn cầu xả nước tiêu hủy. Xong xuôi cô đứng lên điều chỉnh tâm trạng bình thường rồi trở lại giường nằm xuống. Ngày mai vẫn chưa biết thế nào nhưng mọi chuyện chưa thành thì chắc chắn sẽ không có ngày mai.
******
Ba ngày sau khi tỉnh lại Ngô Hiểu đã có thể tháo máy thở, sau khi lấy kết quả chụp MRI và được bác sĩ thăm khám thì các thiết bị máy móc trên người cũng được lấy ra hết nhưng vì xương sườn số 5 và 6 bị gãy nên anh vẫn phải nằm cố định một chỗ.
Mấy ngày trước vì không thể nói chuyện được nên Ngô Hiểu không thể hỏi, hôm nay đã có thể thở dễ dàng hơn liền bắt lấy cánh tay Hà Đình khó khăn mở miệng.
– Cẩn Y… đâu? Mấy hôm nay… sao không thấy cô ấy?
Ba ngày… đã ba ngày anh mở mắt tỉnh lại sau vụ tai nạn gần như cướp đi mạng sống của anh. Từ lúc phổi đau rát khi phải cố để thở đến lúc hô hấp tạm gọi là bình thường đều chỉ mong được nhìn thấy cô ấy.
Anh sợ những ngày vừa rồi mình nằm yên một chỗ đã khiến cô lo, khiến cô mất ăn mất ngủ vì mình. Không biết cô có gầy đi hay không, đôi mắt kia có buồn thêm một chút hay không. Sợ cô khóc mà anh thể dỗ dành, sợ không có anh vuốt lưng cô sẽ không thể ngủ. Anh sống 30 năm trên đời, kể cả lúc nằm trên vũng máu kia anh còn chẳng sợ mình sẽ chết, chỉ sợ cô vì mình mà khóc chẳng ai lau.
Anh đã rất mong nhìn thấy cô sau khi tỉnh lại, sẽ được cô ôm chặt rồi kể những uất ức cho anh nghe… Nhưng chờ mãi, chờ mãi chẳng thấy cô đâu, mỗi một giây trôi qua quá dài để cổ họng anh có thể phát ra âm thanh để hỏi. Những ngày vừa qua anh nằm như một phế vật, muốn vùng dậy đi tìm, muốn gào thét gọi một tiếng “Cẩn Y” nhưng chỉ có thể bất lực nhìn người người qua lại mà bóng vợ mình biệt tăm chẳng thấy.
Hà Đình bị hỏi có một câu mà mồ hôi tuôn ra như suối, anh không dám trả lời vì với tính cách của Ngô tổng rất có thể anh ấy sẽ ngay lập tức đi tìm Dương Phong để đòi vợ mình về nhưng như vậy rất nguy hiểm cho sức khỏe của ngài ấy hiện giờ.
Đang không biết phải trả lời thế nào thì Hàn Trạch xuất hiện lãnh “mũi kiếm” thay Hà Đình. Ngô Hiểu ngay lập tức đặt câu hỏi với người mới. Hàn Trạch cũng không có ý muốn giấu thành thật khai báo.
– Cô ấy đi với Dương Phong rồi, cậu khoan hãy mắng tớ, đây là quyết định của cô ấy, tớ không cản được. Cô ấy gửi cho cậu cái này, còn nhắn là cậu còn chưa cầu hôn cô ấy.
Ngô Hiểu nhíu chặt mày, máu cuộn trào trong lồng ngực muốn phun hết ra ngoài. Không cần hỏi sâu xa anh cũng biết là trong lúc anh hôn mê họ lại bàn tính kế hoạch mới với nhau và Cẩn Y lại lao đầu vào chỗ nguy hiểm. Ngô Hiểu tay cầm hộp nhung nhỏ, tay ôm ngực thở dốc, sắc mặt nhợt nhạt đến khó coi.
Hàn Trạch mấy lần muốn gọi bác sĩ đều bị anh phản đối. Ngô Hiểu cẩn thận mở món quà mà Cẩn Y chuẩn bị cho mình. Sống mắt lập tức nóng lên, ngực trái quặn thắt đến nghẹt thở. Hai chiếc nhẫn nằm ngay ngắn cạnh nhau, là hai chiếc nhẫn anh và cô nhìn thấy trong một quyển tạp chí, anh hỏi cô có thích kiểu nhẫn này không, cô lắc đầu nhưng lại bí mật mua nó.
Ngốc ạ, ai bảo em chuẩn bị nhẫn cưới cho chúng ta chứ, người chuẩn bị phải là anh mới đúng…
Bên trong còn một tờ giấy ghi chép rất nắn nót. “Anh à! Đến lúc em chiến thắng quay về anh nhất định phải thật khỏe mạnh để che chở cho em đấy. Đừng lo cho em, em nhất định sẽ an toàn.”
Tờ giấy này như một liều thuốc độc tiêm thẳng vào tim của Ngô Hiểu vậy. Cô đang muốn nói điều gì, là đang sợ anh không tỉnh nữa hay sợ khi anh tỉnh lại sẽ để lại di chứng nên muốn làm chỗ dựa cho anh. Vương Cẩn Y, làm sao anh không lo cho em được cơ chứ, anh chỉ có một mình em thì làm sao anh yên tâm được.
Ngô Hiểu quờ quạng tìm nút nâng giường, Hà Đình nhìn thấy vội chạy lại làm thay, không đợi yên vị trí Ngô Hiểu đã tức tối dùng hết sức gầm lên.
– Tại sao… tại sao lại để cô ấy đi một mình? Dương Phong khốn nạn như thế nào các người không biết sao?
Ngô Hiểu muốn thả hai chân xuống giường nhưng động tác quá nhanh khiến từng khớp xương trong người trở nên đau nhói. Hàn Trạch có thể nhìn thấy cậu ấy đang khóc, một đứa trẻ bị mẹ bỏ không khóc, bị cuộc đời vùi dập không khóc lại vì một người con gái mà khóc, cũng đúng thôi vì đó là chân trời của cậu ấy.
Hàn Trạch sợ Ngô Hiểu vì kích động mà làm liều nên nhỏ nhẹ khuyên nhủ.
– Tớ biết cậu đang rất tức giận nhưng Cẩn Y cũng không phải không biết suy nghĩ, Kiều Nghị báo tin ba ngày nữa Dương Phong sẽ làm chuyến cuối ở biên giới để chuẩn bị đào tẩu, cơ hội này rất tốt để tóm hắn. Chỉ cần ba ngày này Cẩn Y lấy được chứng cứ thì cái tên Dương Phong chỉ còn trên bia mộ mà thôi.
Ngô Hiểu trừng mắt nhìn Hà Đình, khớp tay run lên từng chập, rõ ràng rất đuối sức nhưng không chịu thua hỏi lại.
– Nếu thất bại thì sao? Cẩn Y phải làm sao? Hà Đình, chuẩn bị xe ngay cho tôi, tôi đi đón cô ấy về.
Ngô Hiểu nói là làm, dù cho có gãy thêm hai cái xương sườn nữa anh cũng nhất định phải đón vợ mình về nhà. Ai cho cô ấy tự mình đi vào chỗ nguy hiểm, ai cho cô ấy vì lo cho anh mà để mình chịu thiệt. Mỗi ngày thấy cô ấy rụng một sợi tóc anh còn không nỡ, thì sao anh chịu được cả mạng sống của cô ấy bị người ta nắm giữ trong tay.
Hiện giờ Ngô Hiểu đã mất bình tĩnh, Hàn Trạch muốn giữ lại là không thể, trong lúc cấp bách anh đã buộc miệng nói ra điều không nên nói lúc này.
– Ngô Hiểu, cậu bình tĩnh một chút, cậu đi bây giờ thì cả cậu và hai mẹ con Cẩn Y đều sẽ gặp nguy hiểm.