Dương Phong hung hăng nhào tới, hắn cứ tưởng cô ngây thơ không biết gì, thì ra đã luôn âm thầm nghi ngờ hắn. Nếu như cô đã biết hắn chính là hung thủ thì hắn cũng không cần phải giả vờ làm gì nữa nhưng cái gì đã là của hắn thì không thể thoát đi được.
Cẩn Y bước lùi về phía sau, toàn thân tê rần nhưng không cho phép bản thân mất ý thức, cô lặng lẽ lấy con dao trong áo lót giấu ở sau lưng. Đằng trước là một con quỷ, phía sau là đường cùng, Cẩn Y đã hết đường lui, cô giương mắt nhìn hắn tiến gần trong sự sợ hãi.
Dương Phong biết cô đã không thể chạy thoát liền cởi khoá quần cười tươi giễu cợt.
– Đã biết không thể chạy thì đừng chống cự, ngoan ngoãn làm một người vợ có trách nhiệm đi, anh sẽ đối với em thật tốt.
Dứt lời hắn vồ tới hôn lên cổ Cẩn Y như một con hổ giơ nanh vồ mồi, bàn tay luồn vào áo cô tìm sự mềm mại.
Chính lúc này, chính lúc này là lúc không được yếu mềm.
“Phập.”
– Aaa…
Cẩn Y dùng hết sức cắm con dao nhỏ đâm thẳng vào lưng của Dương Phong, hắn ôm lấy vai nhăn mặt đau đớn, Cẩn Y còn chưa chịu dừng đem tất cả thù hận dồn vào đôi tay đâm tiếp một nhát vào ngực trái của hắn, máu phun ra văng ướt mặt cô, tanh và mặn, mùi của ác quỷ len lỏi vào chóp mũi Cẩn Y rồi lan dần trong không khí.
Nhân lúc hắn sắp gục xuống Cẩn Y đạp mạnh vào hạ bộ của hắn, hai mắt cô mở lớn, bộ não bao trùm ý nghĩ muốn giết chết hắn nhưng thật may còn chút lí trí cuối cùng kéo cô lại, bảo cô phải chạy, nếu muốn sống thì phải chạy.
Cẩn Y điên cuồng chạy trốn khỏi căn phòng hôi tanh mùi máu, chạy trốn khỏi cơn ác mộng bám đuổi lấy mình. Cô gần như phát run, gần như không còn biết gì nữa ngoài đôi chân đang không ngừng di chuyển.
Bầu trời đêm giăng mây đen hãi hùng, sấm chớp kéo đến chớp sáng cả bầu trời như đang bao vây lấy một thiên kim rơi vào ngõ cụt. Cổ họng cô khô khốc, hai cánh môi tê rần, toàn thân dính đầy máu chạy ra khỏi biệt thự trong hoảng loạn, cứ như có trăm ngàn con thú dữ đang đuổi theo cô.
Cẩn Y chạy ra đường lớn, chui vào một chiếc xe taxi nói năng đứt quãng.
– Chạy đi… Chạy đi…
Tài xế khởi động xe, không ngoái đầu về sau bình tĩnh hỏi cô.
– Xin hỏi, cô muốn đi đâu?
Đi đâu? Đi đâu bây giờ? Câu hỏi này đã bao nhiêu lần vang lên trong đầu cô rồi, cô còn nơi nào để trú thân? Còn nơi nào chứa chấp được cô nữa? Rồi chợt một hình ảnh vụt qua trong đầu cô, người đàn ông đó nói “nếu mệt quá có thể đến đó để nghỉ ngơi” rồi đặt mảnh giấy nhỏ với dòng chữ ngay ngắn “biệt thự Giang Hoa” lên bàn.
Tất cả những điều đó đẩy thanh âm vụt ra khỏi miệng.
– Ngô Hiểu, đưa tôi tới chỗ Ngô Hiểu đi…
Cẩn Y nói năng như người điên, bộ dạng này của cô khiến ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ. Ấy vậy mà tài xế taxi không sợ, anh ta còn biết người mà cô tìm đang ở đâu.
Cẩn Y cuộn thân mình co rúc một chỗ, hình ảnh Dương Phong ngã xuống ám ảnh cô đến lạnh người, hắn có chết không? Cô có trở thành kẻ giết người không? Tại sao lại đi đến bước đường này, tại sao lại rải đầy gai ở dưới chân cô vậy?
Chẳng biết chiếc xe đã đi qua mấy đoạn đường, mấy con hẻm, cuối cùng dừng trước một căn biệt thự màu trắng lộng lẫy. Tài xế taxi mở cửa xe cho cô, cúi đầu kính cẩn.
– Đến nơi rồi, thưa phu nhân.
Cẩn Y giương đôi mắt đầy sợ hãi nhìn tài xế rồi nhìn căn biệt thự xa hoa trước mặt, cô đặt bàn chân trần xuống đường, lê từng bước loạng choạng nhìn thẳng vào trong.
Mưa đã bắt đầu lất phất, một luồng sáng lóe lên trên bầu trời khiến thân ảnh của Vương Cẩn Y bây giờ càng thêm đáng sợ. Cô đứng trước cổng lớn, tay chân co quắp, không biết phải làm gì thì cánh cổng mở ra.
Người đàn ông tựa như cổ thụ đứng đó nhìn cô, dáng vẻ nghiêm trang y như lần đầu tiên bước về phía cô khi ngọn lửa thiêu rụi nhà họ Vương đã tắt. Anh và cô cách chừng vài bước chân nhưng cô không còn sức để tiến tới nữa.
Ngô Hiểu trầm mặc nhìn dáng vẻ của Cẩn Y hiện giờ, máu loang lổ trên quần áo, máu chảy dài trên mặt và máu thấm cả hai tay. Gương mặt thanh tú giờ đây nhuốm đầy sự kinh hãi, tưởng chừng như một giây tiếp theo sẽ không thể đứng vững nữa.
Anh bước nhanh về phía cô, ôm lấy cô trong vòng tay mình, để đầu cô nép vào ngực rồi nhỏ giọng trấn an.
– Đừng sợ, có anh ở đây rồi, sẽ không sao nữa đâu.
Cẩn Y vòng tay bấu chặt vào lưng của Ngô Hiểu điên cuồng lắc đầu.
– Tôi giết người rồi, tôi giết hắn rồi…
Đến lúc này Cẩn Y mới khóc, nước mắt hoà với máu trên mặt thấm vào ngực áo của Ngô Hiểu. Anh rủ mắt hôn lên vầng trán lán mịn rồi bế cô vào nhà lên thẳng tầng hai, đặt cô ngồi trên bồn tắm sau đó ngồi ở dưới nắm lấy bàn tay gầy nhỏ ngước lên nhìn cô nhẹ giọng.
– Bình tĩnh, nói anh nghe, em đã đâm hắn ở đâu?
Cẩn Y nâng mi nhìn vào mắt của Ngô Hiểu, sự run sợ vẫn chưa hề vơi đi, cô chỉ vào ngực mình hoảng loạn nói.
– Ở đây… Tôi đâm vào đây… Máu chảy rất nhiều…
Hình ảnh Dương Phong ngã xuống máu me đầm đìa không cách nào thoát khỏi đầu của Cẩn Y, hai mắt hắn trợn trắng, y như người đã bị bắn chết chiều nay. Nước mắt cô rơi lã chã, cô thực sự rất sợ, giây phút này cô không thể nào kiên cường được nữa.
Ngô Hiểu thấy ngực mình đau nhói, anh đứng lên nâng khuôn mặt đầy vệt máu khô và lấm lem nước mắt của Cẩn Y trấn an hết mức có thể.
– Hắn sẽ không chết đâu, con dao đó rất ngắn, hắn chỉ bị thương thôi, đừng sợ nữa. Nghe anh nói, thứ anh đã chuẩn bị cho em sẽ không hại em.
Anh ôm lấy cô, nhìn vết bầm trên cổ và những dấu hôn còn mới mà lòng nghẹn lại. Bàn tay với lấy vòi sen nhẹ giọng nói.
– Hắn ta chạm vào em chỗ nào, anh rửa sạch cho em, vết bẩn trôi đi rồi em sẽ lại tinh nguyên như cũ.
Ngô Hiểu nói rất chậm nhưng trôi tuột vào tận đáy tim của Cẩn Y, cô khóc lớn, ôm chặt thắt lưng của anh không buông. Cô không biết tại sao nhưng khi ở đây lại cảm thấy rất an toàn, giống như sắp chết đuối lại nắm được chiếc phao bơi vào bờ. Cô không muốn buông ra, vì buông ra, cô sẽ chìm xuống lòng đại dương sâu thăm thẳm.
Ngô Hiểu không gỡ tay của Cẩn Y, anh vuốt làn tóc rối bời của cô nhẹ nhàng dội dòng nước ấm lên cơ thể đầy mùi máu. Ngón tay thon dài tỉ mỉ lau sạch những vệt đỏ tanh ngòm, cô ngồi yên để anh cởi bỏ bộ quần áo dính đầy tạp nham trên người mình.
Thứ đẹp đẽ nhất, đường cong mỹ miều nhất của một hồng nhan hiện rõ trước mặt nhưng lúc này Ngô Hiểu không bận tâm, thứ anh lo lắng là làm sao để cô không ngửi thấy mùi kinh tởm của tên khốn kia nữa.
Anh thả Cẩn Y vào trong bồn tắm ngồi bên ngoài táp nước lên người cô, bọt sữa tắm dâng cao hơn nước, toả ra mùi thơm quyến rũ nồng nàn, anh ôm lấy vai cô tựa vào ngực mình nói thật khẽ.
– Anh đem em về từ tận cùng địa ngục, rửa sạch sẽ những thứ gớm ghiếc vấy bẩn em, sau này không được nói không cần anh nữa có biết chưa?