• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Trạch nhận lấy hộp nhung nhỏ từ tay Cẩn Y, tình cảnh này anh cũng không biết phải làm thế nào mới phải, tiếng thở dài phát ra nơi đầu mũi, anh vỗ vai cô hai cái nhắc cô phải cẩn thận rồi đi ra ngoài. 

Chỉ còn lại hai người, Cẩn Y kê ghế ngồi bên mép giường, nắm bàn tay đã hơi gầy của Ngô Hiểu, sờ gương mặt của anh thật nhẹ nhàng, lời muốn nói tự tuôn ra khỏi miệng, bình thản nhưng lại rất thê lương. 

– Em sắp phải đi rồi, còn mang theo con của anh đi cùng một người đàn ông khác. Anh rất giận có đúng không? Em cũng đã tưởng tượng ra hình phạt anh dành cho em rồi. Chắc chắn anh sẽ bắt em học thuộc lòng quy tắc không được phản bội chồng mình rồi trả bài cho anh nghe. Em không ngại chịu phạt đâu, vậy nên anh tỉnh lại đi… Em ở đó chờ anh đến đón em về. 

Hôm nay nắng không gay gắt, trời không mưa nhưng buồn não nề như thấu nỗi lòng của Cẩn Y, cô không hé cửa sổ đón gió nhưng vẫn biết ngoài kia rất lạnh, mà dường như ngoại trừ thời gian ở bên Ngô Hiểu ra thì lúc nào cô cũng lạnh. Có lẽ ông trời đặt số kiếp của cô vào một phiến băng vĩnh cửu nên mới thế. 

Anh à! Số phận thật trớ trêu, nó không chiều lòng ai cả, chúng ta gặp nhau là một phần của duyên số, chúng ta nắm tay nhau do Nguyệt Lão se duyên nhưng dường như phận duyên chúng ta lận đận nên thời gian bên nhau chẳng được nhiều. Tìm được người muốn trăm năm đã khó, kết chặt bền lâu lại còn khó vạn lần.

– Chúng ta đi thôi. 

Giọng nói sau lưng đột ngột truyền tới, bước chân của hắn nhỏ đến mức Cẩn Y không phát hiện ra nhưng cô cũng không bất ngờ, lẳng lặng ngồi im không nhúc nhích. 

Dương Phong nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, mắt trở nên ngứa ngáy quay đầu nhìn ra cửa sổ, giọng nói có phần nặng nề. 

– Em biết anh vào đây được thì cũng sẽ làm hắn biến mất được mà. Anh đã ưu ái cho em hai ngày để tạm biệt hắn rồi, vậy nên khi bước ra khỏi cánh cửa này đừng luyến lưu gì nữa, cứ yên tâm ở bên cạnh anh thôi. 

Lời thâm tình giống như bùn nhão, Cẩn Y nhếch môi cười lạnh, nắm tay càng siết chặt bàn tay của Ngô Hiểu hơn. Cô không muốn phản bác vì hắn giống như một gã hề tởm lợm, dây dưa thêm chỉ khiến cô buồn nôn mà thôi. 

Giây phút chia ly, kẻ ở người đi chẳng ai muốn, thế nhưng số phận đã sắp đặt như vậy rồi, có cố gào lên rằng bản thân sẽ tự sắp xếp cuộc đời chỉ thêm tốn sức. Cẩn Y đứng lên, đặt tay Ngô Hiểu thật nhẹ xuống giường, hơi khom người hôn lên trán anh một cái, rõ ràng rất luyến tiếc nhưng không thể hiện ra, cũng không níu tay anh thêm một lần, nhẹ xoay người đi thẳng ra cửa. 

Dương Phong nhìn thấy một màn tình cảm này trong lòng ray rứt không ít nhưng dù gì người thắng cuộc mới là hắn nên cũng chẳng khó chịu lâu. 

Hà Đình mới mua bữa sáng về, trông thấy Cẩn Y đứng kế bên Dương Phong thì vô cùng bất ngờ. Anh bỏ vội hộp cháo nóng dưới chiếc ghế chờ rồi trưng biểu cảm không tin được nhìn Cẩn Y. 

– Phu nhân, cô định đi đâu vậy? Giám đốc còn chưa tỉnh, cô nỡ đành lòng đi sao? 

Nhất thời Cẩn Y không biết phải nói gì nhưng thấy Dương Phong kế bên không có phản ứng nên cô cũng phải để hắn xem cô thể hiện một chút. Cẩn Y cởi bộ quần áo bảo hộ đặt lên ghế rồi đứng thẳng người, đè thấp giọng nhưng lời thốt ra lại nhẹ tênh. 

– Chăm sóc anh ấy thật tốt. 

Nói rồi cô đưa mắt nhìn Dương Phong lạnh nhạt hỏi. 

– Đi hướng nào? 

Dương Phong hơi ngẩn người, trước khi tới đây hắn không nghĩ rằng Cẩn Y dễ dàng phối hợp như vậy. Có lẽ vì cô ấy thật sự sợ, sợ hắn sẽ làm hại đến tên phế vật ở trong kia nên mới không vùng vẫy mà hết sức nghe lời. Cảm giác này nói thoải mái thì chắc chắn là không, mà nói khó chịu cũng không đến nỗi nào. Hắn liếm cánh môi điều chỉnh nhịp thở tự nhiên trả lời. 

– Cứ đi thẳng ra sảnh là được. 

Cẩn Y thu tầm mắt, lướt qua Hà Đình một cái rồi rời đi. Bước chân dẫu có nặng nề cũng phải giũ bỏ mà bước từng bước thật nhẹ. Cô không nhìn cánh cửa phòng hồi sức thêm một lần nào, vì cô sợ mình sẽ không nỡ. 

Hà Đình xuôi tay thất thần nhìn theo bóng dáng của Cẩn Y, anh biết cô ấy bị ép buộc nhưng rời đi lúc này có tàn nhẫn quá không? Dù kế hoạch này anh đã nghe Mộc Vu nói nhưng vẫn thấy như vậy quá mạo hiểm. Anh đi theo Ngô tổng đã lâu, trước giờ ngoài phu nhân ra chưa từng thấy ngài ấy đội ai lên đầu như vậy, cô ấy còn đang mang thai, để tên khốn đó phát hiện ra thì không dám tưởng tượng tới hậu quả nữa. 

Hà Đình mặc đồ bảo hộ vào phòng bệnh, lòng ray rứt không biết phải làm thế nào mới phải. Anh vuốt vuốt mặt mình muốn tâm sự với người nằm trên giường bệnh nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng, hai mắt đã trợn lên như thấy được chuyện gì kinh thiên động địa lắm. 

Một giây tiếp theo Hà Đình nhào tới chuông báo ở đầu giường điên cuồng bấm rồi chạy ra khỏi phòng giật tung cánh cửa thò đầu ra ngoài la toáng lên. 

– Bác sĩ… bác sĩ… anh ấy cử động rồi… 

Tiếp theo đó anh còn chạy băng băng ra mấy đầu cầu thang bộ hét đến khản cổ. 

– Phu nhân… phu nhân… giám đốc cử động rồi… 

Nhưng cho dù Hà Đình có hét đến đứt dây thanh quản đi nữa thì Cẩn Y cũng không thể nghe được. Điện thoại của cô đã bị Dương Phong ném vào trong sọt rác gần đó rồi. Hắn muốn xoá hết mọi dấu vết về cô ở nơi này, đưa đi rồi sẽ không trở về nữa.

Cẩn Y ngồi sát cửa xe, tay đặt hờ dưới bụng nhìn màn hình quảng cáo ở ngã ba. Trên đó đang đưa tin tức tập đoàn CFCC đang đứng trên bờ vực phá sản, hai cha con Dương Đổng đang bị điều tra về việc thao túng đồng tiền ảo và uy hiếp các con nợ bằng việc dùng bạo lực và khủng bố tinh thần. Hiện các nhà đầu tư từ nhỏ đến lớn đều lần lượt rút vốn. 

– Có vui không? 

Âm thanh kia như một lời nguyền đen tối phả lên vành tai của Cẩn Y, cô không quay đầu, nép sát vào một góc nhắm mắt lại không trả lời. 

Dương Phong rủ mắt nhìn thân hình mỏng manh của cô như muốn hòa vào cửa xe, vừa thương lại vừa hận. 

– Em trách anh độc ác nhưng nhìn thử xem, hắn ta đã làm gì với anh. Cơ nghiệp mấy mươi năm của nhà họ Dương bị sụp đổ là do một tay hắn gây ra, hắn chẳng tốt như em tưởng đâu, đều là diễn kịch cho em xem thôi. 

Đèn giao thông chuyển màu xanh, chiếc xe lại tiếp tục di chuyển. Không khí bây giờ như được tẩm xăng, chỉ một chấm lửa cũng phụt cháy. Cẩn Y hơi hé mắt nhìn hắn, muốn bao nhiêu chán ghét đều có đủ. 

– Anh biết tại sao nhà họ Dương lại đi tới bước đường này không? 

Dương Phong biết cô sẽ nói ra một câu gì đó không hay nhưng vẫn ngồi im, Cẩn Y cũng chẳng cần biết thức thời là gì, cô giữ nguyên một vẻ xem thường, được nước lấn tới. 

– Đã là báo ứng thì sớm muộn gì cũng đến thôi, bấy nhiêu đây đã là gì so với tội ác mà các người đã gây ra. Nên đừng đổ tội cho người khác nữa, còn tích đức được ngày nào thì cố mà tích đi.

Dương Phong biết Cẩn Y đang nói khích, đang muốn hắn mất bình tĩnh nhưng lần này hắn đón cô đi là có dụng ý riêng, tranh cãi chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn thôi. 

Từ Khâm ngồi ở ghế lái liếc nhìn qua kính xe xem biểu cảm của hai người đằng sau. Hắn ngửi thấy được mùi thất bại, ai mắc vào lưới tình cũng đều thất bại và Vương Cẩn Y chính là nghiệp chướng của Dương tổng. Đường rộng thênh thang ngài ấy không đi, hai mắt sáng bừng không chọn đường toả hào quang mà bước, lại chọn tấm vải đen bịt kín mắt mình. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK