Ngô Hiểu vừa dứt lời, gian phòng nhỏ lần nữa rơi vào im lặng nhưng nếu nghe thật kỹ có thể cảm nhận được âm thanh “tí tách” trong trái tim của đôi nam nữ đang lặng lẽ nhìn vào mắt nhau. Âm thanh ấy là âm thanh của máu nóng ồ ạt chảy quanh “hòn lửa đỏ” cộng hưởng vào nhau tạo thành loại xúc cảm quý giá của một thứ gọi là “tình yêu.”
Cẩn Y ngấm từng lời não nề thê lương của người đàn ông trước mặt. Sau lần đổ vỡ của tình đầu, anh đến bên cạnh cô, cho cô ấm áp, cho cô chỗ dựa, cho cô một nơi có thể gọi là “nhà.” Cô biết anh có tình cảm với mình và biết mình cũng như vậy, chỉ là hiện tại cô thấy được tình cảm trong anh còn cao hơn một bậc, nó gọi là “yêu” còn trong cô, thì gọi là gì?
Yêu ư?
Có lẽ vậy…
Nhưng làm gì có tình yêu nào dễ dàng đem đi trao như vậy, cô sống thoáng quá chăng, mơ mộng quá chăng?
Không phải!
Vì đó là Ngô Hiểu nên trái tim cô mới ngược lối và nếu không phải là anh thì có lẽ… đã chẳng còn cái tên Vương Cẩn Y ở trên đời. Vậy nên, yêu anh là điều đúng đắn nhất.
Cẩn Y đưa bàn tay lạnh lẽo của mình ôm lấy khuôn mặt của Ngô Hiểu, giọng nghẹn ngào đáp lại lời dặn dò của anh.
– Em sẽ không bao giờ để anh phải đi tìm nữa, đừng cau mày, đừng sợ, em ở đây mà.
Lúc nói những lời này cả cơ thể của Cẩn Y tê rần, mọi xúc cảm lan truyền mạnh mẽ đến từng đầu ngón tay. Ngô Hiểu áp bàn tay mình lên tay cô hỏi lại.
– Vậy khi em gặp khó, em sẽ tìm ai?
– Tìm anh.
Cẩn Y cười, mặt trời ngoài kia chưa kịp dậy nhưng cánh môi cô đã thay ánh sáng ấm áp kia hong khô trái tim sầu buồn của Ngô Hiểu. Anh ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán cô nói khẽ.
– Dù trong hoàn cảnh nào cũng phải luôn nhớ anh là chồng của em, đừng quan tâm chuyện đó lớn hay nhỏ, đừng sợ phiền hà, cái nắp chai anh bật cho em được thì cũng che mưa giông cho em được, biết không.
Cẩn Y gật đầu, vòng tay ôm lấy anh, hai người cứ ngồi như vậy đến khi mặt trời mọc. Hôm nay những người có liên quan đến vụ việc tối qua phải đến đồn cảnh sát lần nữa để tiếp tục trả lời thẩm vấn.
Cả đêm hai người không chợp mắt, thế nên trạng thái buổi sáng mơ mơ màng màng, Cẩn Y không có tâm trạng ăn sáng chuyên tâm lướt điện thoại xem tin tức.
Sáng sớm các tờ báo từ nhỏ đến lớn lần lượt đưa tin tức Liêu Tuyết Vân bị ám sát, mà người cứu cô ta thoát chết lại là Ngô Hiểu, kẻ tình nghi đã “cưỡng hiếp” cô ta, còn có cả Vương Cẩn Y tham gia cùng. Mọi chuyện trở nên vô cùng lạ lùng, cộng đồng mạng bắt đầu đoán già đoán non, vẽ ra muôn ngàn câu chuyện nhưng chung quy lại cũng nắm được trọng tâm của vấn đề là Ngô Hiểu bị oan.
Đến giờ phút này mọi chuyện đều đi đúng hướng chưa gặp mối gãy nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc. Ngô Hiểu đẩy ly sữa về phía Cẩn Y nhẹ giọng.
– Đây mới chỉ là bước đầu, Dương Thuần Khanh có bị kỷ luật thì Dương Phong vẫn còn nhởn nhơ ra đó, đỉa thường sống rất dai, vậy nên em cũng phải cẩn thận một chút.
Cẩn Y nâng ly sữa nhấp một ngụm, cô biết rõ dẫu những người xung quanh có gặp bao nhiêu bất trắc đi nữa thì Dương Phong vẫn an yên trong chiếc tổ của mình. Cô có thể tung bằng chứng hắn giết người cho tất cả mọi người thấy nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc cái chết của ba mẹ cô, những người giúp việc ở nhà họ Vương và 19 thành viên của Phi Ân mãi mãi chìm sâu trong kí ức.
Cẩn Y nắm chặt ly sữa ấm, dựa lưng vào ghế nâng nhẹ mi mắt nhìn Ngô Hiểu.
– Tiếp theo, chúng ta phải làm sao bây giờ? Hắn không bỏ qua cho em, cũng sẽ không bỏ qua cho anh.
– Em yên tâm, thời điểm này rất nhạy cảm hắn sẽ không manh động, hơn nữa vụ việc lần này không hề nhỏ, Dương Thuần Khanh nhẹ thì bị kỷ luật, chuyển công tác mà nặng thì mất ghế, không còn con át chủ bài hắn sẽ kín kẽ hơn. Việc chúng ta lo bây giờ là làm sao kết tội hắn.
Dáng vẻ thong dong của Ngô Hiểu làm Cẩn Y vô cùng yên tâm, có thêm một người cùng giải bài toán khó sẽ tốt hơn là một mình. Cô dựa sát vào mép bàn nghiêm túc hỏi.
– Liệu chúng ta có thể ép tên sát thủ đó khai ra Dương Phong hay không?
Ngô Hiểu không suy nghĩ mà ngay lập tức lắc đầu.
– Không có khả năng, hắn chỉ nhận hết trách nhiệm về vụ việc lần này nhưng còn chuyện khác thì chúng ta sẽ chẳng thể làm được gì, cái quan trọng là bằng chứng chúng ta lại không có, đây là cái khó.
Thời gian vừa qua anh đã sai Mộc Vu và Hà Đình dò tìm tất cả manh mối có liên quan đến vụ hỏa hoạn ở nhà họ Vương nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở căn biệt thự cháy đen đó, ngoài ra chẳng còn gì.
Anh có thể tung đoạn video hắn buôn vũ khí ở biên giới lên trên mạng để cảnh sát vào cuộc điều tra, lúc đó vụ án 19 người của Phi Ân bị bắn chết sẽ sáng tỏ, lợi dụng lúc này sẽ vạch trần chuyện hắn ám toán ba mẹ Cẩn Y để giành địa bàn, như vậy chắc chắn hắn sẽ không thoát khỏi án tử hình. Nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc tổ chức Phi Ân sẽ bị lộ, xưởng rượu tâm huyết của nhà họ Vương sẽ bại hoại, người đời cũng sẽ biết cha mẹ Cẩn Y buôn hàng cấm, điều này cô không muốn, anh cũng không muốn.
Ngô Hiểu suy nghĩ rất lâu về chuyện này, tính đủ rất nhiều cách nhưng cuối cùng lại chẳng có cách nào có thể áp dụng được, đây là thất bại của anh. Ngô Hiểu nhìn vào đôi mắt chứa đầy thất vọng của Cẩn Y chậm rãi nói.
– Hiện tại chỉ có một cách khả thi nhất nhưng để thực hiện nó còn khó hơn lên trời.
Đáy mắt Cẩn Y dâng lên niềm hy vọng.
– Cách gì?
– Để chính miệng Dương Phong thú tội.
Ngô Hiểu khoanh tay trước ngực nhìn Cẩn Y, cô buông thõng người dựa bừa vào lưng ghế, nếu tên tội phạm nào cũng tự nhận tội của mình thì đâu cần tòa án làm gì nữa.
Bữa sáng nhạt nhẽo kết thúc, Ngô Hiểu và Cẩn Y đến đồn cảnh sát. Bên phía đội kiểm soát quân sự đã bàn giao mọi chuyện lại cho ban ngành cấp cao giải quyết. Sáng nay Chu Lệ, mẹ của Liêu Tuyết Vân được triệu tập tới đồn cảnh sát, ngồi bên cạnh bà ta còn có Ngô Hiểu, Vương Cẩn Y và cả Dương Thuần Khanh.
Người thẩm vấn hỏi hỏi bà ta về vấn đề con gái bị cưỡng hiếp, bà ta liền ngay lập khẳng định là do Ngô Hiểu làm, dù trước đó Liêu Tuyết Vân được thực hiện biện pháp tâm lý đã khẳng định không biết Ngô Hiểu, chỉ nói người đàn ông ra tay vũ nhục cô ấy nói mình tên là Ngô Hiểu mà thôi.
Chu Lệ không nói thêm bất cứ lời nào, tưởng chỉ cần lắc đầu chối tội thì xong chuyện, nào ngờ mọi thứ còn chưa bắt đầu.
Ngô Hiểu lấy từ trong túi ra một xấp ảnh và giấy tờ đặt lên bàn nói với giọng đùa bỡn.
– Bà Liêu nói dối mà không biết ngượng miệng sao? Hay cái miệng kia đã được lấp đầy tiền nên có bị nghẹn cũng không quan tâm. À… tôi quên, chuyện này có liên quan gì đến bà đâu vì Liêu Tuyết Vân nào phải do bà sinh ra mà đau lòng.