• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau Cẩn Y thức dậy thì Ngô Hiểu vẫn chưa rời đi, cánh tay của anh ta vẫn đặt ở eo cô không dời chỗ khác. Cô chậc lưỡi nhè nhẹ kéo ra để xuống giường nhưng còn chưa kéo được phân nửa đã tiếp tục bị siết lại. 

– Anh vẫn chưa ngủ đủ. 

Ngô Hiểu kề mặt lên cổ Cẩn Y không có ý định thả ra, nằm như vậy rất thoải mái. 

Ngô Hiểu muốn nhưng Cẩn Y thì không, cô chỉ hận không thể bắt một con khỉ cái để anh ta ôm cả ngày cho thoả mãn. 

– Ngô tiên sinh, món nợ tôi vay của anh đã trả xong vào tối qua rồi, mong anh không tính thêm lãi phát sinh. 

Ngô Hiểu mở mắt nhìn cái trán nhỏ đã sớm nhăn lại thành mấy đường, anh bật cười ngồi dậy nhưng tay vẫn quàng qua eo cô nhàn nhạt lên tiếng. 

– Quả nhiên là bà chủ của Thời Vạn, nợ, lãi tính rõ ràng rất đáng khen. 

Cẩn Y không thoải mái được như anh ta, cô ngồi bật dậy đẩy Ngô Hiểu sang một bên trừng mắt. 

– Tôi mang họ Vương, cả đời này cũng không bao giờ đổi thành họ Ngô. 

Nói rồi cô đi nhanh về phía phòng tắm đóng mạnh cửa. 

Ngô Hiểu nâng môi cười nhẹ, anh đâu bắt em đổi thành họ Ngô, con của chúng ta mang họ Ngô là được rồi.

Lúc Cẩn Y trở ra đi xuống nhà thì Ngô Hiểu đã đi mất, người giúp việc nói anh ta có việc quan trọng nên hôm nay sẽ về muộn. Rất tốt, không phải chạm mặt nhau nữa. 

Cẩn Y ăn sáng xong thì quay về phòng, Ngô Hiểu mua cho cô rất nhiều quần áo, lúc cô rời khỏi nhà của Dương Phong chẳng mang theo được gì. Cô nằm dài trên giường xem lại đoạn video Dương Phong đã bắn chết người mà trước đây Ngô Hiểu đã cho cô xem, chỉ với cái này đã có thể tố cáo hắn ta giết người nhưng nếu hắn bị bắt bây giờ thì vụ án của ba mẹ cô sẽ vĩnh viễn khép lại. 

Hơn nữa chuyện tên sát thủ bị ám sát lần trước không hề nghe báo đài nhắc đến, cảnh sát đến rồi lặng lẽ đi không xác nhận thân nhân hay điều tra gì về cái chết bí ẩn đó. Chuyện này vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nghĩ nghĩ một hồi Cẩn Y quyết định gọi điện cho Trần Thiêm. 

– Anh Trần à, anh có thể giúp tôi điều tra thử tung tích của người chết hôm nọ không? Biết đâu… Hắn không phải là người mà chúng ta tìm. 

Trần Thiêm ở bên này thấy nghi ngờ của Cẩn Y không phải là không có căn cứ, bởi để đào tạo ra một tên sát thủ cao tay không phải dễ, cũng có thể đây là chiêu trò đánh lạc hướng của Dương Phong mà thôi. 

– Tôi biết rồi, Ngô phu nhân cứ yên tâm, có tin tức tôi sẽ báo lại với cô ngay. 

Trần Thiêm tắt máy rồi Cẩn Y vẫn còn ngồi ngẩn ngơ nhìn điện thoại, sao bây giờ ai cũng gọi cô là Ngô phu nhân vậy? 

Cô không vui nhưng không biết trút giận với ai, đành mở điện thoại xem trực tiếp lễ khởi công khu đô thị Vân Dung để giải khuây.

******

Ngô Hiểu đang trên đường tới buổi diễn ra lễ khởi công xây dựng khu đô thị Vân Dung, từ khoảng cách này có thể nhìn thấy rõ hai chiếc xe màu đen đang bám đuổi ở phía sau nhưng cạnh bên hai chiếc xe kia là xe của Hà Đình, nên bọn chúng không thể tiếp cận được mục tiêu. 

Trước giờ Dương Phong luôn hận hắn nhưng để truy đuổi sống chết như thế này thì gần đây mới thấy, có thể hắn đang nghi ngờ Cẩn Y đang ở nhà của anh. Anh không quan tâm nhiều, bởi muốn giết anh trừ khi là lấy súng của hắn ngắm bắn từ xa, còn không thì chỉ phí sức vô ích. 

Ngô Hiểu ung dung lật xem báo cáo, một hồi nhớ ra chuyện gì đó liền ngẩng mặt hỏi Mộc Vu. 

– Cậu nói xem, làm cách nào để cô ấy yêu tôi nhanh nhất có thể? 

Phía bên Hàn Trạch đã làm xong thủ tục cho Cẩn Y rồi, nay mai đơn ly hôn của cô sẽ được giải quyết, anh không muốn ngày mình cầm tay cô vào cục dân chính đăng ký kết hôn lại là ép buộc. 

Mộc Vu đang lái xe, nghe câu hỏi này suýt chút nữa đã đánh vô lăng đi sai làn đường. Không ngờ, vị tổng giám đốc tài ba phán đoán như thần kia cũng phải đau đáu vì phụ nữ. Anh không dám cười, bởi còn chưa đến ngày nhận lương, anh cố gắng sắp xếp hết mọi thông tin mình từng tìm hiểu diễn giải cho người phía sau nghe. 

– Theo như tôi được biết thì phụ nữ rất thích lãng mạn… 

– Cô ấy không thích. 

Ngô Hiểu nhìn ra cửa xe nhàm chán phản bác. Mộc Vu nuốt một ngụm nước bọt bỏ qua câu văn còn dang dở rồi nói ý tiếp theo. 

– Phụ nữ cũng thích những món quà đắt tiền… 

– Cô ấy có rất nhiều tiền, cậu nói cái gì thiết thực một chút đi. 

Ngô Hiểu lạnh nhạt không tiếp thu ý kiến, Mộc Vu nhăn mặt muốn bỏ cuộc nhưng ý chí của một cẩu độc thân hơn 26 năm trời không cho phép anh gục ngã. 

– Ngô tổng, nếu sở thích của phu nhân đã khác người thường thì đảm bảo cách này sẽ hữu hiệu. Đó là… làm cho cô ấy ghen, hoặc là giả bệnh để cô ấy quan tâm, tôi đảm bảo sẽ thành công, ngài tin tôi đi. 

Mộc Vu buông tay lái vỗ ngực tự tin, mà Ngô Hiểu cũng như tìm được chân lí, anh ngồi thẳng người nghiêm túc khen thưởng. 

– Tăng lương. 

Lúc Ngô Hiểu đến nơi thì mọi người đã có mặt đông đủ, các loại thiết bị xây dựng cũng đã được vận chuyển đến để chuẩn bị cắt băng khởi công. 

Các nhà đầu tư và đại diện nhà thầu đội nón bảo hộ đi một vòng tham quan trước khi bắt đầu. Khu vực này nằm gần lưu vực sông, trong quá trình xây dựng sẽ cho nạo vét lòng sông xử lý nước ô nhiễm để có thể tích hợp cả phần du lịch nghỉ dưỡng. Không bao lâu nữa những toà nhà chọc trời sẽ được xây dựng theo công nghệ hiện đại hàng đầu, hứa hẹn sẽ là một nơi đáng sống bậc nhất. 

Trong lúc các nhà đầu tư còn đang tham quan thì ở trong những cần cẩu lớn gần đó đang bí mật trao đổi.

– Hắn mặc áo trắng, chếch về bên phải. 

– Di chuyển hắn ra phía ngoài cùng, giữ hắn đứng yên ở vị trí đó. 

– Tôi biết rồi. 

Sau phần giới thiệu, người dẫn chương trình mời các nhà đầu tư lên phía trên tiến hành thủ tục khởi công.

Ngô Hiểu đeo găng tay cầm xẻng tiến ra trung tâm, anh là nhà thầu đương nhiên sẽ đứng ở giữa nhưng anh còn chưa ổn định vị trí thì nhân viên phụ trách tới gần tươi cười thông báo. 

– Ngô tổng, chúng tôi đã sắp xếp chỗ lên hình đẹp nhất cho anh, mời anh di chuyển qua phía bên phải một chút ạ. 

Ngô Hiểu không một chút nghi ngờ di chuyển theo sự chỉ dẫn của nhân viên phụ trách. Sau khi đã sắp xếp vị trí đứng xong, người dẫn chương trình mới tiến hành bắt đầu buổi lễ khởi công. 

– Sau đây xin mời các nhà đầu tư, đơn vị thầu thực hiện nghi thức khởi công.

Tiếng nhạc vang lên, pháo giấy xuất hiện, những xẻng cát đã được xúc, tiếng vỗ tay rôm rả.

“Bùm…”

– Á… Cần cẩu đứt cáp đè người rồi.

– Có người bị thương rồi, mau gọi cấp cứu, mau gọi cấp cứu đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK