Ngô Hiểu nằm nghiêng, tay chống lên thái dương nhìn Cẩn Y cười nhẹ.
– Em kiện đi, anh hầu toà, đảm bảo sẽ bồi thường đầy đủ, không phải chỉ riêng vật chất mà còn về tinh thần nữa, em thấy… Chịu trách nhiệm cả đời đã đủ thành ý chưa?
Cẩn Y trợn mắt, nói lý lẽ với con người này đúng là chuyện ngu ngốc nhất trên đời nhưng cô vẫn muốn thử một lần nói nghiêm túc về thứ tình cảm vô duyên xuất hiện này.
– Ngô tiên sinh, tối qua tôi có hơi hoảng loạn nên mới… Không kiềm chế được mình nhưng tôi mong anh hiểu, tôi không có tình cảm với anh, chuyện tiếp xúc gần gũi là không thể chấp nhận được, mong anh tôn trọng tôi một chút.
Cô nép sát vào tường, bàn chân hướng về phía cửa, cứ như nếu Ngô Hiểu không thỏa hiệp cô sẽ lập tức tông cửa chạy ra ngoài. Dáng vẻ này của Cẩn Y làm Ngô Hiểu không khỏi phì cười, anh ngồi dậy thả hai chân xuống giường nghiêm túc đáp lại.
– Ai nói anh không tôn trọng em, anh đã hỏi ý kiến của em trước, em cũng đã đồng ý rồi. Vương Cẩn Y, em đang muốn qua cầu rút ván sao?
Rõ ràng anh ta vẫn còn ngồi yên trên giường nhưng áp lực anh ta tạo ra cứ như đang ép sát vào cô vậy. Cẩn Y không bị ai bóp cổ mà thở hổn hển, cô chỉ tay vào mặt Ngô Hiểu lớn tiếng.
– Anh đừng có mà thêm thắt, tôi đồng ý để anh ôm tôi khi nào chứ?
Ngô Hiểu rất thích nhìn cô như thế này, mặt cô càng đỏ càng xinh đẹp, cứ như đoá hồng vừa mới hé búp xoè hoa. Anh đứng lên bước chậm rãi tới gần cô cười gian nói.
– Em thật là mau quên, là ai nói sẽ vay của anh, còn không ngại lãi, anh chỉ đang thu hồi vốn thôi, oan ức quá.
Anh từng bước, từng bước tiến về phía Cẩn Y, cô sợ hãi bước thụt lùi, sau đó là chạy nhanh tới mở cửa nhưng mà cô lại quên đây là phòng của anh ta, cửa khóa rồi. Cẩn Y hoảng quá liền ra chiêu uy hiếp.
– Ngô Hiểu, tôi nói cho anh biết, anh còn ép tôi thì tôi sẽ cắn lưỡi đó.
– Để anh phụ em.
Anh cười, một giây sau liền áp sát nâng cằm của cô lên. Cẩn Y rùng mình đẩy anh ra, tay chân vung lên loạn xạ.
– Đồ biến thái, đồ mất nhân cách… Ưm…
Ngô Hiểu túm hai tay của Cẩn Y giơ cao qua đầu, tay còn lại nâng cằm cô, phả hơi thở mê hoặc kề môi cắn nhẹ cánh môi mọng đỏ, rất nhanh đã thả ra rồi dùng ánh mắt ấm áp như ánh chiều tà nhìn cô, kề chóp mũi vào chóp mũi cô nói thật khẽ.
– Chưa có ai vay của anh mà quỵt được cả, em cũng không ngoại lệ, chỉ khác là em được ưu đãi nhiều hơn thôi.
Anh lại cười, nụ cười lần này là của sự chiếm hữu, phủ tiếp cánh môi lành lạnh lên bờ môi mềm mại của thiên kim xinh đẹp động lòng người dây dưa hết lên trên rồi xuống dưới. Bàn tay thon dài mơn trớn chiếc cổ mịn màng của Cẩn Y để cô không thể tránh, phút chốc cả hai cơ thể đều nóng ran.
Cẩn Y bị kẹp chặt, muốn thoát cũng không thể, mấy lần muốn đá vào chỗ hiểm để chạy thoát thân đều không thành, mà cánh môi đã bị hôn đến sắp tê liệt, cô bất lực, gào thét trong vô vọng, hai hàng nước mắt chảy dài, vị mặn thấm vào miệng cô và cả anh ta.
Ngô Hiểu dừng lại chăm chú nhìn cô, luyến tiếc rời cánh môi mềm để cô tuôn lời trách móc.
Được thoát, Cẩn Y không vội chạy mà tranh thủ lòng thương hại để tìm đường lui, cô khóc dữ dội, bao nhiêu uất ức đều tuôn ra khỏi miệng.
– Ngô Hiểu, anh đang coi thường tôi có đúng không, anh xem tôi là loại phụ nữ dễ dãi nên mới không quan tâm cảm giác của tôi thế nào. Anh nói anh yêu tôi nhưng chỉ toàn ép buộc tôi mà thôi.
Ngô Hiểu buông tay, lau nhẹ nước mắt trên mặt cô, giữ nguyên bàn tay hai bên má nói rất chậm.
– Anh không coi thường em, cũng không xem em là kiểu phụ nữ dễ dãi. Vì anh xem em là người phụ nữ của mình nên mới muốn gần em, đừng khóc, không cho em khóc vì anh.
Hai hàng mi đọng lệ của Cẩn Y khẽ run, cô tưởng anh ta thương hồng nhan yếu đuối sẽ thả cô ra nhưng hình như anh ta không có ý định đó. Cẩn Y không bỏ cuộc tiếp tục nức nở.
– Anh xem tôi là người phụ nữ của anh nhưng tôi không xem anh là người đàn ông của tôi, tôi và anh chỉ như hai người xa lạ, anh làm ơn đừng hành động mập mờ như vậy nữa có được không? Tôi không muốn, tôi cảm thấy rất sợ hãi.
Cẩn Y rủ mắt, len lén đợi biểu hiện của Ngô Hiểu, ôm biết bao hy vọng để được thả tự do nhưng chẳng những không được thả mà đột nhiên cả cơ thể nhẹ bâng, anh bế cô gọn gàng ở trong vòng tay thản nhiên nói.
– Xa lạ thì ở gần nhau nhiều sẽ khắn khít hơn, em đang sợ thì phải có người bên cạnh mà người đó không thể là ai khác ngoài anh.
Ngô Hiểu đem Cẩn Y đi về phía giường, tim cô đập thình thịch hoảng loạn hét lên.
– Thả tôi ra đồ đê tiện, lương tâm của anh đem đi xào củ cải rồi à? Thả tôi ra…
Ngô Hiểu không trả lời, vô cùng thản nhiên đặt cô ở trên giường, anh cũng nhanh chân leo lên nằm bên cạnh. Cẩn Y biết không thể thoát đành ra chiêu cuối cùng, cô cắn răng chơi trò khiêu khích lòng tự trọng của một gã đàn ông.
– Ngô Hiểu, anh không tới mức dùng lại phụ nữ của người khác đó chứ, tôi đã từng ăn nằm với người khác, anh không thấy dơ bẩn sao?
Một người có thừa tiền và quyền lực như anh ta thứ gì mà không thể có, phụ nữ ở bên ngoài muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, chắc chắn sẽ không cần loại người không sạch sẽ.
Cẩn Y dứt lời hai mắt Ngô Hiểu trở nên thâm sâu, anh ghét nhất là nghe cô tự coi thường mình. Vì anh yêu cô nên những thứ này có gì quan trọng chứ.
Ngô Hiểu chế ngự Cẩn Y ở dưới thân, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo như hồ nước nói chậm rãi và rõ ràng từng chữ cho cô nghe thật rõ.
– Vương Cẩn Y, anh yêu con người em, chứ không phải yêu màng trinh của em. Dù em có ngủ với bao nhiêu gã đàn ông trong quá khứ đi chăng nữa anh cũng không quan tâm, chỉ cần kể từ giây phút này trở đi trái tim em chỉ chứa mỗi riêng anh là được.