Dương Phong cho tay vào túi quần dựa vào một thân cây nhìn Cẩn Y, khóe môi hắn hơi nâng, lộ rõ sự luyến tiếc.
– Anh định tiễn em về một đoạn nhưng bây giờ em đã có người tới đón rồi… em về đi.
Cẩn Y từ từ đứng lên, không nghĩ là hắn thật sự bỏ qua cho mình, khuôn mặt trắng nõn bị nắng làm hồng hai bên má, mắt hơi nheo lại nghi ngờ nhìn về phía Dương Phong. Hắn nhẹ cười khẽ chớp mắt gật đầu như bảo “hãy tin hắn.”
Tiếng còi xe cảnh sát đến gần, Cẩn Y xoay mũi giày băn khoăn bước được hai bước, chợt cô quay lại nhìn Diệp Lăng Lăng đang còn ngồi bệt dưới tán cây hoè kia, rồi ngước lên nhìn Dương Phong nhẹ giọng.
– Anh… có thể đừng giết cô ấy có được không?
Thanh âm của cô chỉ cần gió thổi là bay nhưng hôm nay trời trong, lại không có gió nên nó đong đưa lọt vào tai của hai kẻ hung ác, một đứng và một ngồi. Diệp Lăng Lăng chỉ nhìn mũi giày của Cẩn Y không ngước lên thêm nữa, Dương Phong cười nhẹ ôn hòa hỏi lại cô.
– Em không hận cô ta sao?
Cẩn Y không suy nghĩ quá nhiều ngay lập tức trả lời.
– Hận hay không chưa phải lúc để nói nhưng tôi không phải là anh, chuyện gì cũng giải quyết bằng máu, chẳng một ai trên đời này đáng chết cả, cũng chẳng ai có quyền tước đoạt mạng sống của ai cả. Tôi biết anh đã chẳng thể quay đầu nhưng thật lòng mong… anh đừng giết người nữa.
Cô hận con người trước mặt này, dẫu có nhấn hắn xuống lớp dung nham cuối cùng trong miệng núi lửa cô cũng chưa hết hận nhưng cô không muốn hắn đã sai càng tiếp tục sai, đã không thể lương thiện thì đừng biến mình thành loài quỷ dữ đến cả Diêm Vương còn chẳng dám nhốt vào.
Dương Phong hơi nghiêng đầu, như có như không nở một nụ cười, đáy mắt thoáng lên một tia đau lòng, tim thắt lại như sắp khóc. Hắn liếm môi, giương cao mắt để sống mũi đừng cay, nhẹ nhàng nói.
– Nói anh cho nghe thêm chút nữa có được không? Một phút thôi, cảnh sát sắp đến rồi.
Hắn nhớ giọng nói này, gương mặt này đến phát điên nhưng mỗi lần gặp nhau chưa bao giờ là trọn vẹn. Vậy nên có van xin, hắn cũng muốn được nghe thêm chút nữa, để giữ lại trong lòng, tối đến còn được mơ thấy em.
Nhưng… Rất tiếc…
Cẩn Y không toàn thành cho hắn, cô đứng im chỉ đợi câu trả lời.
Dương Phong cúi đầu giấu sự khổ sở thật sâu trong ngực trái, lướt qua tiếng thở dài rồi ngẩng mặt nhìn cô.
– Được, anh hứa với em, anh sẽ không giết cô ta.
Cẩn Y hạ tầm mắt không nói thêm câu nào quay lưng bước về phía trước, để lại người đàn ông phía sau lệ chảy đầy tim, hắn đưa bàn tay vô hình của mình trong không khí, muốn nắm níu lấy nhưng cuối cùng lại xuôi tay bỏ cuộc.
Từ Khâm đứng sau lưng thắc mắc hỏi.
– Dương tổng, sao ngài không giữ cô ấy ở lại? Chúng ta có thể đưa cô ấy đi thật xa, thời gian vẫn còn kịp.
Đáp lại Từ Khâm chỉ có tiếng thở dài, Dương Phong quay lưng, thu lại tầm mắt, giọng hòa với hư không buồn não nề.
– Giữ được cô ấy, không giữ được trái tim cô ấy. Ôm cô ấy trong tay nhưng cô ấy lại mơ về bóng hình khác, vậy có vui không? Tôi không muốn bức chết cô ấy, ít nhất là bây giờ vẫn chưa phải lúc.
…
Khu rừng không quá dày, đi bộ khoảng 50m đã ra tới đường lớn. Hàn Trạch vừa xuống xe bố trí lực lượng thì Cẩn Y đã bình an vô sự trở ra, hai mắt anh mở lớn, chạy nhanh tới rồi đi một vòng tròn quan sát em dâu hốt hoảng hỏi.
– Là kẻ nào bắt em tới đây? Bọn chúng có làm gì em không? Có uy hiếp em không? Bọn chúng đâu rồi?
Sáng nay Ngô Hiểu vừa ra khỏi nhà đã gọi điện cho Hàn Trạch dặn dò phải bảo vệ phu nhân của cậu ấy, anh nhớ tới 5 phần trăm cổ phần của mình ở Thời Vạn như đèn treo trước gió liền vội vã “xuất quân.” Nhưng nào ngờ vừa tới bệnh viện một lúc, Hà Đình lại vội vã chạy ra cho hay Cẩn Y bị mất tích rồi.
Hàn Trạch cho người dò tìm tung tích chiếc xe lạ ở bãi sau bệnh viện, kiểm tra camera an ninh mãi mới tìm tới được đây. Anh đã huy động tới 30 lính đi theo bàn kế hoạch tác chiến cẩn thận nhưng vừa tới nơi thì con tin đã tự động giải cứu thành công cho mình rồi.
Cẩn Y bị khuôn mặt cuống quýt của Hàn Trạch làm cho bật cười, cô quay lại nhìn khu rừng sau lưng một chút rồi nhẹ nói.
– Em không bị bắt cóc, em tới gặp người quen thôi. Anh Hàn, anh đưa em tới sân bay trước một giờ, em sẽ bảo vệ 5 phần trăm cổ phần cho anh.
********
Khách sạn Nam Ninh, thành phố Vị Xuyên.
Ngô Hiểu sau khi xuống máy bay thì nhận được tin nhắn của Cẩn Y, vậy là khoảng hơn 4 giờ chiều cô mới tới nơi. Anh gọi điện cho cô mấy lần nhưng không ai bắt máy, gọi cho Hà Đình thì cậu ấy nói là Cẩn Y đang đi vệ sinh chưa quay trở lại. Đúng lúc này đoàn cổ đông cấp cao mời anh đi ăn trưa trước giờ họp buổi chiều, nên anh nhắn Hà Đình khi nào Cẩn Y quay lại thì gọi cho anh.
Lúc dùng xong buổi trưa Hàn Trạch gọi điện đến nói là Cẩn Y đã lên máy bay, anh mới yên tâm cùng Mộc Vu đi tới phòng họp.
Châu Tĩnh Anh sau khi đặt xong phòng khách sạn thì ngay lập tức thực hiện kế hoạch của mình, cô cứ tưởng Vương Cẩn Y sẽ đi theo giám đốc nhưng anh ấy chỉ đi có một mình, như thế này càng dễ thực hiện hơn.
Cô đứng trước cửa phòng số 1507, nhanh chóng lẻn vào trong bằng thẻ phòng vừa mới lấy được ở quầy tiếp tân. Nhờ chủ khách sạn là người quen nên việc lấy thẻ dự phòng đối với cô không khó. Chỉ cần mọi thứ diễn ra suôn sẻ thì Vương Cẩn Y đó sẽ không bao giờ có thể đấu lại cô.
*******
Tầng trệt trong căn nhà được xây toàn bộ bằng gỗ lim ở bìa rừng phía tây thành phố. Diệp Lăng Lăng quỳ dưới sàn nhà láng bóng, trên mặt lúc này ngoài vết thương do bị tát ra thì vẫn chưa có thêm vết thương mới nào.
Cô bất động nhìn người đàn ông cao ngạo ngồi trên ghế gỗ khắc hình rồng, tay nhàn nhã gác lên thành ghế, đôi con ngươi đen sâu hoắm khẽ híp lại ném khẩu súng lục màu bạc xuống sàn, nó xoay một vòng tròn rồi dừng trước đầu gối của Diệp Lăng Lăng.
Dương Phong tựa thái dương lên bàn tay mình, giọng nói lạnh lẽo cất lên vang vang trong căn nhà gỗ.
– Tôi đã hứa với cô ấy sẽ không giết cô, vậy nên cô tự làm đi.
Diệp Lăng Lăng đã đoán trước được việc này nên trên gương mặt không hề có nửa phần sợ hãi. Cô nhẹ cười, nhìn dáng hình của người đàn ông cô yêu thật kỹ, cất giọng thê lương nói những chữ cuối cùng.
– Anh Phong, em có thể hỏi anh một câu không?
Dương Phong phất tay cho phép, coi như đây là ân huệ cuối cùng ban thưởng cho thuộc hạ đã đi theo mình năm năm trời. Diệp Lăng Lăng không dám chậm trễ hỏi nhỏ.
– Tại sao Vương Cẩn Y phản bội anh mà anh còn yêu cô ấy sâu đậm như vậy? Em cũng là phụ nữ mà, em có thể thay thế cô ta, tại sao anh lại chưa bao giờ để tâm đến em?
Diệp Lăng Lăng khóc mà như không khóc, giọt lệ âu sầu cố giấu thật sâu để giữ chút tôn nghiêm còn sót lại cuối cùng trước lúc lìa đời.
Dương Phong vuốt ve cái râu rồng uốn lượn nơi tay cầm, không cần suy nghĩ chậm rãi trả lời.
– Cô ấy không phản bội tôi, là tôi phản bội cô ấy trước. Cô ấy có một trái tim nhân hậu chứa đầy máu nóng mà cả tôi hay cô đều không có được, vậy nên chỉ có cô ấy mới có thể tô lại màu máu trong trái tim đen tối của tôi thôi. Ngoài cô ấy ra, cả đời này tôi chẳng cần ai nữa.