• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày sau đó bác sĩ Kiều đều đến chữa bệnh cho Cẩn Y, Dương Phong không một chút nghi ngờ, còn dành thời gian tìm hiểu các phương pháp phục hồi cho người bị tổn thương tâm lý để giúp cho cô, những lúc như vậy Cẩn Y chỉ biết cười lạnh. Cô đã muốn điên thì chẳng một ai có thể bắt cô tỉnh được cả. 

Hôm nay lại là một ngày mưa, trước đây Cẩn Y không thích mưa nhưng bây giờ lại thấy mưa chính là điềm tốt. Cô nhếch môi cười ôm gối lên tầng ba, gương mặt vô hồn thoắt cái trở nên sợ hãi, điên cuồng gõ cửa phòng Dương Phong. 

Dương Phong cũng đang đợi cô, hắn biết hôm nay trời mưa thể nào cô cũng tìm nơi ẩn nấp, vậy nên hắn chờ sẵn cửa rồi nắm tay cô lên giường. 

– Em ngủ đi, có anh ở đây rồi đừng sợ. 

Cẩn Y gật đầu ngoan ngoãn nằm xuống, như lần trước, chiếc chăn dày lại luộm thuộm rơi xuống sàn nhà. Đợi đến nửa đêm, cánh tay trắng nõn tiếp tục luồn xuống giường mò mẫm vị trí của con chíp ghi âm mà lần trước cô đã dán. 

Tim của Cẩn Y đập thình thịch, sợ Dương Phong nhìn về phía bên này nhưng anh ấy không nhìn mà con chíp thì không thấy đâu. Mỗi một thớ thịt trên người cô bây giờ đều trương phình bởi sự bất an, chính vì vậy động tác tay cũng nhanh hơn một chút. 

“Bộp.”

Tiếng kêu rất nhỏ nhưng có thể làm đại não của Cẩn Y đóng băng, cô biết nó là gì, con chíp bị rơi xuống sàn nhà rồi, cô cắn môi, muốn cắn luôn cả lưỡi, tức giận về sự vụng về của mình. 

Còn đang không biết làm sao để nhặt nó lên thì tiếng bước chân tiến về phía bên này càng gần. Cô lặng lẽ thu tay, giấu nhẹm sự run rẩy nhắm mắt lại. 

Dương Phong đứng ở đầu giường, nhìn chóp đầu của Cẩn Y, hắn thở dài nhẹ kéo chăn xuống. 

Không nghe thêm tiếng động nào Cẩn Y lén hé một bên mắt nhìn thử, Dương Phong đang lấy giấy tờ từ ngăn tủ ở đầu giường, có lẽ là sắp đi đâu đó. Cô di chuyển tròng mắt nhìn xuống sàn, con chíp ghi âm nằm ngay ngắn trước mũi chân của Dương Phong, chỉ cần tiến thêm một bước nó sẽ vỡ nát và bị phát hiện ngay lập tức. 

Cẩn Y cắn môi không dám thở mạnh, giờ phút này chỉ biết cầu trời khẩn phật cho may mắn đứng về phía mình. Mỗi một giây trôi qua đối với cô bây giờ như có ai lấy dao kề vào cổ, thở ra không được mà hít vào cũng không xong. 

Chừng vài phút trôi qua bàn chân kia cũng di chuyển, trái tim của Cẩn Y cũng rơi xuống sàn nhà theo cái hạ chân của Dương Phong. Cô bất động nghe tiếng cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, rồi đưa mắt nhìn con chíp nhỏ hơn đầu ngón tay vẫn còn nguyên vẹn dưới sàn nhà. 

Cẩn Y nằm im, cho tâm mình bình lặng lại, tiếng động xe ở dưới sân truyền đến rồi cô mới dám thở phào nhẹ nhõm. Lúc này chỉ muốn phi ngay xuống sàn nhặt nó lên rồi chạy về phòng nhưng đã bước được 99 bước, bước cuối cùng vẫn phải thận trọng. 

Trong cuộc đời cô ghét nhất là phải diễn trò nhưng vì kế hoạch lớn đành phải thị phạm. Cô hít một hơi xác định mục tiêu rồi mím môi vờ ngủ say lăn xuống giường, bàn tay nhanh nhạy túm lấy con chíp, phần còn lại là của cơ mặt. 

Cô ngơ ngác đưa tay vò đầu, rít lên đau đớn như thể trong vô thức mà ngã xuống, hai mắt lèm kèm nhìn ngó xung quanh không có ai, rồi hoảng loạn ôm chăn chạy ra khỏi phòng. Cánh cửa kia vừa khép lại, gương mặt xinh đẹp lại lạnh tanh như cũ. 

Cô chạy nhanh về phòng khoá trái cửa, kết nối điện thoại với con chíp, cô hoàn toàn có thể nghe khi nó còn gắn trong phòng của Dương Phong nhưng cô sợ anh ấy phát hiện nên đợi đem về rồi mới bật lên nghe.

Cẩn Y nuốt một ngụm khí lạnh, căng thẳng nhấn phát audio, trái tim nhỏ bé đập thình thịch, thật lòng cô mong nó chẳng thu được gì, để cô còn một nơi để mà dựa dẫm nhưng sau những âm thanh vô nghĩa kia là một cuộc đối thoại mà khiến cô hoàn toàn sụp đổ. 

“Mẹ kiếp, đã bảo kiểm tra đầy đủ trước khi nhập rồi kia mà, chặt ngón tay nó cho tao, mất một khẩu súng thì chặt một ngón. Mất trên mười khẩu thì móc một con mắt để cho nó nhớ.”

Giọng nói kia tắt đi cũng là lúc Cẩn Y ngã gục, cứ tưởng như trong phút chốc tất cả giông tố kéo về vây hãm lấy cô, giày xéo, xé nát trái tim của cô ra trăm ngàn mảnh rồi không thương cảm chừa lại dấu vết nào mà hung ác nuốt trọn đi. 

Còn gì nữa không? Còn cay đắng nào nữa không? Nếu có thể thì ập tới luôn một lần để cô hứng trọn, đừng ngắt quãng tạm thời rồi bất ngờ giáng cho cô một cú tát đến tuôn cả máu tươi như thế này. 

Hai năm qua Dương Phong ở trước mặt cô toả ra ngàn tia ấm, đối với mọi người là thần tượng để noi theo nhưng giờ phút này những điều đó đã vỡ vụn tan biến rồi, chẳng còn mảnh vỡ nào còn sót lại cả.

Toàn thân Cẩn Y mềm nhũn, trong đầu cô bây giờ chẳng còn gì ngoài cái tên “Ngô Hiểu.” Người cho cô manh mối đầu tiên, khiến cô vỡ lẽ ra rất nhiều điều, rồi cuộc sống của cô đảo lộn như một mớ hỗn hợp trộn lẫn giữa thất vọng và sợ hãi. 

Cô không dám khóc, cô đã thề rằng mình không được khóc, sẽ không ai lau nước mắt cho cô và cô cũng chẳng có can đảm để tự lau cho mình. Khớp tay cô run rẩy dữ dội, mấy lần nhấc điện thoại lên đều rơi xuống, chẳng biết đến lần thứ mấy cô mới mở được khoá gọi cho người đàn ông kia. 

Cô đã chuẩn bị sẵn để nghe hồi chuông dài nhưng rất nhanh bên kia đã bắt máy. 

– Xảy ra chuyện rồi? 

Đó là một câu hỏi nhưng dường như anh ta đã biết được cả câu trả lời. Hai cánh môi của Cẩn Y run lên cầm cập, thanh quản vì thế cũng lung lay mà phát ra những âm thanh đứt quãng. 

– Mười… Mười điểm… Tôi muốn mười điểm. 

Ngô Hiểu bên này không gấp, anh đưa viên đạn lên cao nhìn ngắm vô cùng điềm tĩnh.

– Muốn gặp tôi? 

– Đúng vậy. 

Một tay Cẩn Y nắm chặt điện thoại, một tay lần giường đứng lên cố gắng nói cho tròn câu. 

– Ngô Hiểu… Anh có thể mang theo súng không? Tôi sẽ giành mười điểm, thông tin của anh… Tôi có thể lấy chứ? 

Ngô Hiểu hạ tay xuống đặt viên đạn vào hộp bật cười thành tiếng.

– Cô lại không dùng kính ngữ nữa rồi nhưng mà Vương tiểu thư à, đem súng ra ngoài bắn lung tung có thể ngồi tù đó.

– Anh làm ơn… Làm ơn giúp tôi đi, anh có thể mà… Hoặc là anh cho tôi vay tiếp đi, giá nào tôi cũng trả.

Cẩn Y rất gấp, có lẽ cô ấy đã phát hiện ra một chuyện gì đó rất kinh khủng. Ngô Hiểu vẫn ung dung trả lời.

– Vương tiểu thư, cô chưa từng hỏi lãi bao nhiêu đã vay hết lần này đến lần khác, sợ rằng đến lúc trả, cô có gán thân mình cũng không đủ trả cho tôi đâu.

Cẩn Y mặc kệ lời anh ta nói mang hàm ý gì, bây giờ cô chỉ một lòng muốn biết hết tất cả, cô không thể đợi được nữa, cô không thể ngày ngày gặm nhấm cảm giác của một con ngốc nữa. Cẩn Y khẽ nuốt một ngụm máu vô hình xuống đáy tim nói thật chậm.

– Chỉ cần tôi biết được sự thật, anh muốn cắt chân, cắt tay của tôi thì cứ cắt. Tôi đợi anh ở biệt thự Vương gia, mong anh sẽ đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK