Cẩn Y thu người gọn gàng trên chiếc ghế chờ, đôi mắt mông lung thất thần nhìn cánh cửa phòng bệnh ở phía trước. Cô đã từng nghĩ cuộc đời đối xử quá khắc nghiệt với mình nhưng hình như bao lâu nay vẫn còn nhân từ đôi chút. Vì ba mẹ cô rời đi thì Ngô Hiểu đến, cô vẫn được sống trong những tháng ngày được bao bọc chở che, đến bây giờ mới là điểm cuối cùng của thử thách, khi mà cô phải tự đối đầu với quỷ dữ, vừa phải bảo vệ cho sinh linh nhỏ trong bụng mình.
Tâm can hiện giờ như có trăm ngàn con dao đang cắt cứa, khiến nó đau rát và quặn thắt từng cơn. Đã không còn cơ hội để cô tự đặt câu hỏi nên làm gì nữa, dẫu phía trước có là địa ngục thì cô vẫn phải bước. Nếu Ngô Hiểu biết cô mạo hiểm nhất định sẽ ngăn cản cô nhưng bây giờ anh không thể quyết định thay cô nữa, điểm đích có là hoa hồng hay vực thẳm, thì cô vẫn phải dò đường dấn thân vào để diệt trừ bọn ác ôn.
Tiếng lạch cạch phát ra từ chiếc xe lăn làm Cẩn Y gián đoạn những dòng suy nghĩ. Cô ngước lên nhìn người phụ nữ trung niên tiến tới gần cửa phòng bệnh, đưa bàn tay gầy guộc sờ tay nắm cửa, gương mặt sầu buồn hốc hác, nước mắt thấm đẫm nhoè ra mấy rãnh nếp nhăn.
Du Nguyệt Cơ nhìn qua tấm kính nhỏ, thấy mờ mờ hình ảnh con trai mình nằm thoi thóp ở trong kia. Tại sao người nằm ở đó không phải là bà? Tại bà nên Ngô Hiểu mới trở nên như vậy, bà sống đến giờ này đều là thất bại.
Cẩn Y ngồi một chỗ im lặng đưa mắt sang nơi khác không lên tiếng, cô chẳng biết phải đối mặt với người phụ nữ này như thế nào mới đúng. Tất nhiên cô cũng biết bà ấy không thể nào chủ mưu chuyện hại chết con trai nhưng con trai của bà ấy lại hại chồng của cô ra nông nỗi này, mà bà ấy còn vô tình diễn chung màn kịch ấy.
– Cẩn Y…
Người giúp việc đẩy xe lăn để Du Nguyệt Cơ đến trước mặt Cẩn Y, cô không quay đầu nhìn vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh đó. Du Nguyệt Cơ cảm thấy có lỗi vô cùng, khuôn mặt chưa quá già nua nhưng nếp nhăn vì rầu rĩ mà chảy xệ, giọng nói run lên kèm theo sự ân hận.
– Chuyện này tất cả đều do mẹ gây ra, nếu tối đêm qua…
– Phu nhân đừng nói nữa, bây giờ con không muốn nghe bất cứ lời nào cả. Thay vì ở đây nói mấy lời vô bổ, người nên về nhà dạy lại con trai của mình đi. Sao lại để hắn chạy ra ngoài hại hết người này đến người khác? Người ta nói cha mẹ sinh con trời sinh tính nhưng cái tính độc ác của hắn một phần cũng do phu nhân dung túng mà ra đó. Nếu như A Hiểu cũng được phu nhân dung túng nửa phần, thì những năm tháng đã qua anh ấy đâu thiếu vắng tình thương đến như vậy.
Cẩn Y không nặng lời, giọng điệu nửa chất vấn nửa trách móc nhưng không hề hỗn hào lớn tiếng. Những lời này thấm đến từng nếp nhăn trong não của Du Nguyệt Cơ. Đúng vậy, là bà đã dung túng cho A Phong, bà thiên vị đến mức bỏ cả đứa bé hai tuổi bên bàn thờ tang của cha mà lang chạ với đàn ông ở bên ngoài, rồi đúng vào cái năm đen tối ấy bà sinh ra A Phong.
Bà đi đi về về giữa một ngôi biệt thự cao sang và căn nhà cấp bốn lụp sụp, một bên có đứa nhỏ mới chào đời cùng một người đàn ông phong độ, giàu có. Bên còn lại có đứa nhỏ hai tuổi ngồi khóc bên bài vị của cha cùng người bà bệnh tật. Ba năm sau bà dứt áo ra đi với cuộc sống ấm êm sung túc, để mặc đứa trẻ năm tuổi thẫn thờ trước cửa nhà nhìn mẹ mình bước lên chiếc xe hơi đắt tiền, cùng một người đàn ông lạ.
Bao nhiêu năm qua Du Nguyệt Cơ gặm nhấm sự đê tiện của chính mình, sống trong sự hối hận giày vò đến thành tâm bệnh. Bà cứ lo nghĩ làm sao để bù đắp cho A Hiểu nhưng cuối cùng chỉ làm mọi chuyện tồi tệ thêm. Bà là một người mẹ chẳng ra gì, vậy mà trong lúc cái chết cận kề, đứa con bị bỏ rơi ấy lại liều mạng mà kéo bà khỏi cửa tử, nghiệp chướng của bà nặng đến thế, sao ông trời không để bà chết đi cho rồi.
Du Nguyệt Cơ không dám giải thích thêm bất cứ lời nào, cũng không còn mặt mũi mà ở lại đây. Bà quay đầu nhìn Ngô Hiểu thêm một lần, rồi hơi cúi đầu dốc hết ruột gan nói lời sau cuối.
– Mẹ biết mẹ không có tư cách để nói chuyện với con, mẹ chỉ muốn nói một tiếng xin lỗi dù nó thật dư thừa. Cẩn Y, là mẹ hồ đồ, là mẹ vô dụng nhưng mong con tin mẹ, lúc này mẹ chỉ ước đổi lấy cái chết của mình để A Hiểu khỏe mạnh trở lại…
Cổ họng Du Nguyệt Cơ nghẹn ngào không nói tiếp được nữa, bà nhìn Cẩn Y, hối hận trong lòng dâng lên không gì lột tả nỗi. Bà suýt phá hoại hạnh phúc của con trai, còn hại con mình sống chết chưa rõ. Tất cả đều là lỗi của bà… tội của bà có nung trong chảo dầu vẫn chưa gột rửa sạch.
Dẫu đáy lòng có sôi lên sùng sục, dẫu muốn nặng lời để giải tỏa những ức chế nhưng cuối cùng Cẩn Y chỉ nói vỏn vẹn có một câu, rất nhẹ nhàng nhưng cũng phân rõ rạch ròi với người đã từng làm tổn thương Ngô Hiểu của cô.
– Phu nhân, câu xin lỗi này con tin chắc rằng anh ấy không muốn nghe đâu. Người giữ gìn sức khỏe.
Cô quay mặt đi không muốn nói thêm câu nào, Du Nguyệt Cơ cũng không còn lý do để ở lại. Bà hơi cúi đầu rồi để người giúp việc đẩy đi. Cẩn Y đưa mắt nhìn theo chiếc xe lăn ấy, giọt nước mắt chảy ngược vào thanh quản, ngẫm nghĩ về một đời người.
Có những người sống rất hời hợt, chỉ biết tới lợi ích trước mắt mà không nghĩ đến hậu quả sau này, đến khi quả báo xuất hiện, biết hối hận liền vội vàng đâm đầu muốn sửa. Nhưng tiếc thay, đời chỉ cho ta tờ giấy và một lọ mực, không hề tặng kèm cây bút tẩy để xóa đi, có mài mòn, cất giấu thì vết lem và chỗ khuyết ấy mãi mãi cũng không thể mất, mãi mãi cũng không thể lấp.
…
Ngô Hiểu nằm ở phòng hồi sức hơn một ngày, thời gian này người nhà không được vào thăm, bác sĩ cũng không hứa hẹn điều gì về cơ hội anh có thể tỉnh lại.
Tối ngày thứ hai trong bệnh viện, Cẩn Y như thường lệ đứng bên ngoài nhìn anh ở trong kia, đôi mắt buồn thăm thẳm giữ yên hồi lâu không di chuyển. Bỗng người đàn ông im lìm hơn 24 tiếng đồng hồ ở trên giường động đậy, sóng điện tim trên máy điện tâm đồ rung lên bất thường. Hô hấp của Cẩn Y bị nghẽn lại, cô với tay bấm chuông báo động ở trước cửa la lên thất thanh.
– Bác sĩ… bác sĩ…
Mộc Vu và Hà Đình đứng ở gần đó hốt hoảng chạy đi gọi bác sĩ, rất nhanh họ đã có mặt. Cẩn Y bám vào cánh cửa nhìn bác sĩ làm biện pháp sốc điện, mỗi lần Ngô Hiểu nẩy lên là một lần trái tim Cẩn Y như rơi xuống nền gạch.
Chưa bao giờ lằn ranh giữa sự sống và cái chết ở trong cô rõ ràng đến như vậy, anh ở đó, anh đau đớn nhưng cô lại không thể ôm anh vỗ về như cái cách anh đã từng làm với cô.
Ngô Hiểu, em không đủ mạnh mẽ để tiễn anh về nơi thiên cổ, không đủ bao dung để tha thứ khi anh bỏ em ở lại. Nếu anh có mệnh hệ nào em chắc chắn sẽ buộc chỉ đỏ vào tay mình rồi hoả táng cùng anh. Vậy nên anh phải sống, phải sống để ở bên cạnh mẹ con em, chỉ cần anh sống, dù anh có tàn phế thì em cũng sẽ là một Ngô phu nhân yêu anh đến trọn một kiếp người.