Buổi tối Cẩn Y tắm xong nhàm chán nằm trên giường lướt xem tin tức, bây giờ trang web nào cũng thi nhau đưa tin Dương Thuần Khanh tạm thời bị đình chỉ công tác, để điều tra có đồng phạm với cấp dưới Giang Kính về việc hãm hiếp Liêu Tuyết Vân hay không.
Cư dân mạng công kích ném không ít gạch đá, bới móc lại chuyện Cẩn Y bị Dương Phong bắt cóc nhưng được chú ruột bảo kê thả sau một đêm rồi không điều tra nữa và còn những lần ông ta ăn hối lộ cũng bị đào lên. Tuy việc điều tra này sẽ kéo dài một thời gian mới đi đến kết luận nhưng có lẽ cái ghế kia sắp phải đổi chủ rồi.
Nghĩ tới vẻ mặt trắng xanh không đều màu của Dương Thuần Khanh sáng nay, Cẩn Y sảng khoái cười đến run vai.
– Em xem cái gì mà vui vậy?
Ngô Hiểu vừa về tới, anh đứng trước cửa phòng tháo cà vạt nghiêng đầu nhìn Cẩn Y. Cô ngồi trên giường cười tươi giơ màn hình điện thoại về phía anh vui vẻ nói.
– Dương Thuần Khanh hết đường chạy rồi, chồng à, anh thật sự rất giỏi, rất xuất sắc.
Vừa nói cô vừa giơ ngón tay cái lên tán dương. Ngô Hiểu cười nhẹ bước về phía cô nhướng mày nói.
– Anh làm chuyện khác còn xuất sắc hơn, Ngô phu nhân, em có muốn trải nghiệm không?
Cẩn Y biết anh có ý xấu liền lùi ra sau lườm anh một cái.
– Hôm qua không ngủ đủ, hôm nay đừng vận động mạnh.
Nói rồi cô cúi đầu xấu hổ, trong đầu cô đang nghĩ tới chuyện xấu xa gì vậy?
Ngô Hiểu đứng bên mép giường môi cong lên giảo hoạt, anh chống hai tay xuống nệm khom người nhìn Cẩn Y chọc vào chỗ xấu hổ của cô.
– Chuyện vận động mạnh là chuyện gì thế? Nói anh nghe đi.
Lỗ tai Cẩn Y nóng lên kéo vội cái chăn trùm qua đầu nằm xuống không trả lời. Ngô Hiểu đứng thưởng thức dáng vẻ lúng túng của Cẩn Y một hồi, cũng không làm khó cô nữa, anh đi tắm trước, lát sau trở ra với mái tóc vừa mới sấy xong còn vương mùi dầu gội.
Anh leo lên giường kéo Cẩn Y nhích vào lòng mình, tay đặt bên eo, cằm tựa lên vai cô hỏi nhỏ.
– Ngày hôm nay của em thế nào, có muộn phiền gì không?
Cẩn Y xoay người đối diện với anh, bàn tay mềm nhỏ đặt lên cổ anh lắc đầu, im lặng chừng vài giây mới lên tiếng.
– Hôm nay em gặp Dương Phong ở xưởng rượu.
Ngô Hiểu chớp nhẹ mắt nhìn cô, cô nhìn thấy sự lo lắng ở trong đó nên không để anh đợi lâu nói tiếp.
– Em thấy khả năng hắn tự khai nhận tội của mình là điều không thể.
Ngô Hiểu kéo hông cô sát vào người mình, trầm thấp lên tiếng.
– Điều này anh biết, anh vẫn đang suy nghĩ bước tiếp theo, em yên tâm, anh sẽ không để em chịu thiệt, không để em cứ canh cánh mãi chuyện trả thù ở trong lòng đâu. Anh sẽ mau chóng để em được ngon giấc.
Dừng một chút anh lại hỏi.
– Hắn có làm khó em không?
Cẩn Y vùi mặt vào ngực anh lắc đầu.
– Hắn đem thuốc tới cho em nhưng em vứt đi rồi, hắn còn bảo em đừng sinh con cho anh.
– Hửm?
Ngô Hiểu chống tay nằm nghiêng nhìn cô, nghe mà như không nghe nhíu mày hỏi lại.
Cẩn Y không biết là anh đang giận hay đang thắc mắc cái gì nhưng cô không nói nữa nhắm mắt vờ chết. Ngô Hiểu biết cô muốn trốn nhưng làm sao có thể cho cô thoát, anh vuốt ve gương mặt mịn màng trắng thơm như sữa của cô nhẹ hỏi.
– Đừng ngủ, anh muốn biết em đã trả lời hắn như thế nào.
Cô gái nhỏ không biết mình sắp mắc bẫy nên ngây thơ mở đôi mắt to tròn đáp lại.
– Tất nhiên là em không đồng ý rồi.
– Thật sao?
Cẩn Y khẳng định chắc như đinh đóng cột.
– Thật.
Ngô Hiểu cười gian lập tức luồn tay vào áo của Cẩn Y, cô giật mình trợn mắt túm chặt ngực lại.
– Anh làm gì vậy?
Ngô Hiểu tỉnh bơ như không, ra dáng của một người đàn ông có trách nhiệm.
– Em nói muốn sinh con cho anh mà, anh phải cho hắn thấy vợ anh không biết nói dối.
Lúc này Cẩn Y mới biết là mình bị lừa, còn chưa kịp phân trần thì bàn tay của anh đã bao trọn hai quả đào mềm trước ngực cô rồi. Anh chặn môi cô bằng nụ hôn cháy rực, chiếc lưỡi mềm quét trọn cánh môi cô rồi di chuyển từ từ xuống cổ, xuống ngực rồi sâu hơn nữa. Với những động tác điêu luyện thuần thục của mình rất nhanh quần áo trên người Cẩn Y đã bị anh lột sạch.
Anh không vồ vập điên cuồng mà hành động vừa phải khiến Cẩn Y chìm trong cơn đê mê của tình ái, cơ ngực rắn chắc của anh đập vào mắt cô, cô mím môi nhìn, anh bắt lấy bàn tay cô đặt lên trên đó, hai mắt mơ màng nhìn cô gái của mình say đắm rồi hơi cong lưng đưa vào nơi sâu nhất của cô.
Ngô Hiểu thích nhất cách Cẩn Y cắn môi khi anh vào trong cô, hai má cô đỏ bừng không dám nhìn thẳng mặt anh. Anh không vội cử động mà áp lên người cô, bờ ngực mềm mại dán sát vào ngực anh, ngón tay vuốt ve cánh môi hôn sâu rồi mới đẩy hông thật mạnh.
Ba mươi phút thử đủ tư thế, Cẩn Y vật vờ thở dốc ngồi trên người anh. Ngô Hiểu ôm trọn bầu ngực của cô, hông vẫn không ngừng di chuyển phía dưới, đến lúc cao trào, cô muốn chạy trốn. Anh và cô trước giờ chưa từng dùng biện pháp an toàn mà những vỉ thuốc tránh thai cô mua anh cũng đã vứt sạch, vậy nên nhất định phải ra bên ngoài, không phải cô không muốn sinh con nhưng bây giờ thì chưa thể.
Ngô Hiểu biết tỏng cô đang nghĩ gì, hai tay anh đặt ngang eo cô không ngừng nhấc lên xuống, ngay lúc cô muốn chuồn khỏi liền bật dậy đè cô xuống giường để dòng nhiệt lưu chảy thật sâu vào trong cô. Cẩn Y giật mình trợn mắt đẩy anh hét lớn.
– Thả em ra.
Ngô Hiểu không nghe lời còn áp vào sâu hơn rồi gục lên ngực cô thì thầm.
– Đừng, để yên cho bé con của chúng ta bơi nào.
Cẩn Y thở hổn hển ở bên dưới đấm thùm thụp vào lưng Ngô Hiểu, anh luôn bá đạo như vậy, lời anh nói cô không thể phản bác mà những chuyện anh sắp làm cô điều không thể đoán trước được. Giống như lúc này, anh cứ để yên mọi thứ như vậy rồi bế cô vào nhà tắm hì hục thêm lần nữa, ở bên ngoài, rồi vào bồn tắm. Hai mắt anh híp lại hôn lên vành tai cô nói nhỏ.
– Anh nghĩ mỗi ngày phải chăm chỉ hơn nữa, tỉ lệ chọi ở môi trường trong này cao lắm, anh sợ con đánh không lại, chúng ta là ba mẹ phải có trách nhiệm một chút.
Nghe xong những lời này Cẩn Y chỉ biết méo mặt, còn Ngô Hiểu lại rất thích thú với trò chơi “có trách nhiệm” của mình.
**********
Diệp Lăng Lăng đứng dưới lầu gác tại địa bàn Hồng Lâu đã hai tiếng đồng hồ. Đôi mắt không rời người đàn ông đang làm bạn với men rượu ở trên kia. Cô hận, cô căm hận, tại sao anh ấy lại đau khổ vì Vương Cẩn Y như vậy? Cô có thể khỏa lấp cô đơn cho anh ấy mà, tại sao không nhìn về phía cô, tại sao không cho cô cơ hội?
Trời về khuya, sương xuống giá lạnh, Dương Phong đã ngủ say bên bàn rượu rồi Diệp Lăng Lăng mới dám tới gần. Cô ngồi kế bên đưa ngón tay run run lên khóe miệng anh nhưng còn chưa kịp chạm tới thì giọng của anh từ trong giấc mộng của mình rên rỉ.
– Cẩn Y… Xin em… Xin em… Đừng sinh con cho hắn.
Ngón tay Diệp Lăng Lăng cứng đờ không tiến tới thêm được nữa. Rõ ràng cô ta gieo cho anh sầu muộn anh vẫn cố chấp, em không thể nhìn anh như thế này được nữa, em phải làm cho anh tỉnh, cho anh biết không có cô ta anh vẫn sống tốt.
Diệp Lăng Lăng chạy như bay xuống lầu, tròng mắt ửng đỏ gọi điện cho một người.
– Tiểu Bá, đến gặp tôi ngay đi.