• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa sáng giữa Cẩn Y và Dương Phong vẫn nhạt nhẽo như thường lệ, hắn cũng không hỏi cô câu nào, chỉ thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho cô, còn bảo Kiều Nghị vào kiểm tra sức khỏe cho cô trước giờ lên máy bay. Cẩn Y nhìn ra được hắn không đề phòng cô quá nhiều.

Mấy hôm nay Cẩn Y không có cơ hội để bàn bạc với Kiều Nghị, chỉ thông qua Ngô Hiểu nói vài vấn đề về chú ý an toàn. Sắp đến giờ hành động rồi mà cô vẫn còn mờ mịt, bởi chưa biết ở dưới căn hầm kia chứa đựng thứ gì.

Cả một ngày Cẩn Y ở trong thấp thỏm, Dương Phong luôn quanh quẩn trong phòng canh chừng khiến cô vô cùng ngột ngạt khó thở. Cơm trưa, cơm chiều hôm nay hắn đều sai người mang lên phòng để ăn cùng cô, dù không nuốt nổi nhưng vẫn phải bày ra vẻ mặt bình thản để hắn không nghi ngờ. 

Trời vừa sập tối Dương Phong cũng bắt đầu có phản ứng, hắn ngồi trên ghế mây nhìn Cẩn Y thật lâu, rõ ràng chốc lát nữa thôi cả hai sẽ bay cùng một chuyến đến vùng trời Âu nhiều hy vọng, ở nơi đó cô và hắn sẽ mãi mãi là của nhau nhưng sao hắn lại thấy lo lắng, lẫn mất mát. Mỗi lần như thế hắn lại nhớ mùi thuốc lá nhưng lại vì cô mà lặng lẽ nuốt cơn ghiền của mình vào sâu hai lá phổi. 

Cẩn Y ngồi im trên giường, dẫu không nhìn thẳng mặt nhưng vẫn có thể mường tượng ra ánh mắt hắn dành cho mình lúc này là gì. Cô ngẩng mặt nhìn hắn, trưng bày ra dáng vẻ khi xưa còn là một kẻ ngu khờ cho hắn thấy rồi đè thấp giọng. 

– Đang suy nghĩ gì vậy? 

Rất lâu rồi Cẩn Y mới mở lời trước với hắn, Dương Phong đương nhiên sẽ vui mừng nhưng trong niềm hưng phấn ấy còn có chút luyến lưu, không nở. Hắn khẽ cười, khoé môi chứa đầy nỗi thống khổ và cô độc. 

– Không có gì, chỉ đang nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau thôi. 

Cẩn Y không nghĩ hắn sẽ trả lời như vậy, cô không muốn tán gẫu cùng hắn nhưng có một chuyện luôn thắc mắc muốn có có câu trả lời, vẫn giọng điệu nhỏ nhẹ như cũ, cô hơi nâng mắt, phòng không bật đèn nên tròng mắt của cô càng không rõ màu gì. 

– Dương Phong, có một chuyện mà tôi luôn để trong lòng muốn được anh trả lời thành thật… Năm đó anh cứu tôi từ tay bọn bắt cóc, có phải chỉ là một màn kịch do anh dựng lên không? 

Khoảng cách từ chỗ Cẩn Y đến chiếc ghế mây Dương Phong đang ngồi chỉ cách khoảng ba sải tay, dẫu cô nói rất chậm, rất nhẹ nhàng nhưng giống như một mũi tên lao thẳng vào tim hắn, đau đớn và ứa máu. Dương Phong bật cười khe khẽ, đau thương phủ kín màu mắt, hắn chưa vội trả lời mà bước từng bước đến trước mặt cô, chầm chậm đưa tay gỡ từng cúc áo của mình. 

Cẩn Y trừng mắt hơi lùi ra phía sau, cô sợ hắn sẽ lại nổi thú tính nhưng trong đáy mắt đó không chút dục vọng nào và dường như hắn không là hắn nữa. 

Dương Phong ném chiếc áo sơ mi lên giường, da thịt nam tính phơi bày trước mặt Cẩn Y, hắn nhìn cô, nhìn thật lâu rồi mới đưa lưng về phía cô. Vết sẹo dài chừng 20cm trên lưng vô cùng xấu xí, thậm chí nhìn thật kỹ còn thấy dường như hắn đã để lành tự nhiên mà không may lại, giọng hắn trầm buồn y như sự giao hòa giữa ngày và đêm.

– Vương Cẩn Y, em nhìn xem đây là gì. 

Cẩn Y bất động nhìn vết sẹo trên lưng hắn thật lâu, cô vẫn nhớ ngày hôm đó một mình hắn xông vào sào huyệt của bọn bắt cóc, trong tay không có tấc sắt nào, mà vẫn gan lì đối đầu với từng đường dao bén của bọn xấu. Cuối cùng cô được giải cứu nhưng hắn bị thương rất nặng, cũng vì vậy mà cô mới nhận lời làm bạn gái của hắn và sau đó là người cùng hắn bước vào lễ đường. 

Cẩn Y im lặng, Dương Phong cũng im lặng, cái lạnh rét của đầu tháng 11 len lỏi qua tâm thức của hai kẻ từng một thời mộng du. Tiếng thở dài vọng trong cảnh buồn khi màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, hắn quay lưng lại, cầm chiếc áo sơ mi lên tay, cười nhẹ. 

– Anh biết em xem anh là hạng người gì, biết em căm hận anh ra sao nhưng xin em đừng nghi ngờ tình cảm anh dành cho em, nó không phải là sắp xếp, không phải là vụ lợi toan tính nhất thời. Anh muốn em hiểu rằng chúng ta gặp nhau chính là duyên phận. Anh đã từng đơn độc bên bình rượu ngẫm nghĩ anh yêu em nhiều như vậy nhưng em đã từng yêu anh chưa? Nhưng bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa, em không yêu anh cũng được, anh không buông tay là được, anh không cần em trả lời, em chỉ cần có mặt trong cuộc sống của anh thôi.

Hắn dừng lại một chút, cố căng mắt nhìn thật kỹ trong đôi mắt to tròn kia chứa đựng điều gì nhưng rất nhanh đã bỏ cuộc, vì hắn sợ ở trong đó không có hắn.

– Em nằm nghỉ một chút đi, lát nữa chúng ta sẽ bay rất lâu đấy.

Dương Phong rời khỏi phòng, hắn định đưa tay bóp khóa cửa nhưng nhớ lại câu nói của Cẩn Y “dù sao sau này cũng đi theo hắn” nên thôi không khóa nữa.

Cẩn Y ngồi thất thần một lúc, đầu óc trống rỗng, hắn nói cái gì mà duyên phận, sai rồi, đó là nghiệp của cô và hắn, nếu lúc đầu không gặp gỡ thì đã không phải là kẻ thù của nhau.

Chừng ba mươi phút sau dưới sân có tiếng động cơ xe, không phải một mà là rất nhiều, Cẩn Y đứng trên ban công xuyên qua mấy thanh chắn bằng gỗ nhìn xuống dưới nhưng đứng ở đây không nhìn thấy được gì. Cô chưa vội manh động, trong phòng còn camera, phải đợi hắn đi thật xa đã. 

Cẩn Y vào trong nhà vệ sinh lấy điện thoại thông báo cho Ngô Hiểu trước, ở dưới kia còn người canh gác nên mọi nhất cử nhất động phải cẩn thận dòm trước ngó sau. Đồng hồ điểm chín giờ tối, Cẩn Y nhắn tin cho Kiều Nghị rồi bắt đầu hành động. 

Không thể phá hủy camera, Cẩn Y tự nhiên đi ra khỏi phòng rồi xuống nhà bếp tìm A Tứ bảo hắn nấu đồ ăn cho mình, hắn ta không nghi ngờ cặm cụi trong bếp, trong nhà còn thêm hai người nữa, đánh lạc hướng chúng không dễ dàng gì. Cô ngồi trên bàn ăn hồi hộp đợi. 

“Pằng.”

Tiếng súng nổ vang lên ngoài sân thu hút sự chú ý của những người có mặt, bọn chúng chạy ra xem tình hình, riêng Cẩn Y là chạy ngược lên trên, còn hét với A Tứ đang đi về phía cửa. 

– Tôi không ăn nữa đâu. 

Hắn ta nghĩ cô hoảng sợ nên cũng không để tâm, đại ca đã giao cho hắn canh giữ địa bàn nên trước mắt ra xem xảy ra chuyện gì trước. 

Lúc này tầng trệt đã không con người nào, bước đầu đã thuận lợi, Cẩn Y chưa bước quá nửa cầu thang đã gấp gáp chạy xuống lầu. Kiều Nghị đã nói vị trí tầng hầm nằm dưới bếp, cô sợ bọn chúng kiểm tra mình nên mới giả vờ xuất hiện một lúc để lát nữa chúng không đến tìm cô. Phát súng vừa rồi là do Kiều Nghị gây ra. 

Cẩn Y mò mẫm từng miếng gỗ dưới bàn bếp, rất nhanh đã phát hiện ra vị trí của nắp hầm nhưng còn chưa chui xuống đã nghe tiếng bước chân dồn dập tiến vào, là bọn người của A Tứ. Cô rúc sát vào trong góc dỏng tai nghe ngóng, bọn chúng không đi vào trong nữa mà ngồi bên ngoài chơi game. Cẩn Y cắn răng, rón rén thả chân xuống hầm, động tác nhẹ nhàng hết sức có thể, rất may là trót lọt. 

Bên dưới tối om, mùi ẩm mốc làm cơn buồn nôn kéo đến, cô bịt miệng mình khổ sở khuỵu xuống nền đất. Dịch lỏng từ dạ dày tuôn ra ngoài ướt cả tay. 

Cơn choáng váng kèm khó thở làm cô không đi nổi, cô bật đèn điện thoại gọi cho Ngô Hiểu nhưng chỉ mới reo một hồi chuông thì không liên lạc được nữa, cột sóng biến mất, điện thoại lại sắp hết pin, cô chỉ có một mình, lúc này ngoài tiến về phía trước ra thì không còn sự lựa chọn nào nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK