• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩn Y biết thời gian của anh ta là vàng là bạc, những người ở trong kia cầu gặp riêng anh ta còn không được, cô muốn vay của anh ta một ngày e là lãi chồng thêm lãi, nợ càng dày thêm nhưng anh ta bây giờ chính là cái cộc duy nhất mà cô có thể bám vào vậy nên cô không thể buông được.

Dẫu biết bản thân là người đã có chồng, đi cùng anh ta có thể khiến anh ta nghĩ cô là loại phụ nữ ti tiện nhưng như vậy thì đã sao, chỉ cần trả được thù cái giá nào cô cũng chấp nhận đổi. 

Cẩn Y không do dự ngồi vào xe của Ngô Hiểu, giương cao đôi mắt đã nhuốm đầy sự kiên định nhìn anh. 

– Khi nào Ngô tổng nghĩ ra thứ mình muốn lấy thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ trả. 

Cô quay đầu nhìn thẳng, không biết nơi anh ta sắp đến là nơi nào, không biết anh ta đang nghĩ gì nhưng có cảm giác cô sẽ thu được bài học lớn sau chuyến đi này. 

Ngô Hiểu không nhìn Cẩn Y nhưng sự tự tin trong giọng nói của cô đã vượt lên được một bậc, ít nhất là tốt hơn lần đầu tiên gặp anh, cũng không còn run rẩy sợ sệt khi nói chuyện cùng anh nữa. Ngô Hiểu nhìn mây đen xám xịt bên ngoài rồi nói với trợ lý Mộc. 

– Tới trường bắn đi. 

Mộc Vu khởi động xe thẳng tới trường bắn Lệ Nam, cả đoạn đường không khí trong xe tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng nuốt nước bọt của Mộc Vu. Sự yên ắng quen thuộc khiến anh không nghĩ trên chiếc xe này ngày hôm nay lại chào đón vị khách đầu tiên. 

Trường bắn Lệ Nam rất rộng, đầy đủ thiết bị hiện đại, nơi này thuộc quyền sở hữu của Ngô Hiểu, khách đến đây không nhiều, chỉ có những người lắm tiền mới đặt được chỗ nhưng hôm nay Ngô Hiểu đến những vị khách kia đành ra về đợi ngày khác. 

Ngô Hiểu đi vào bên trong trước, bước chân rất thư thả không ra vẻ gì vội vàng nhưng Cẩn Y đuổi theo anh ở phía sau, gần như là chạy. 

Ấn tượng đầu tiên của Cẩn Y về nơi này chính là khu rừng thẳng tấp ở phía sau và những bức tường đều được lắp kính tráng gương màu đen, bầu trời xám ngắt ở trên cao hoà với sự huyền bí ở dưới này tạo nên một sự lạnh lẽo đến nổi gai ốc. 

Cẩn Y còn đang mãi nhìn ngắm thiết kế lạ đời mang đặt trưng của ông chủ Thời Vạn thì Ngô Hiểu ở bên trong mái vòm gọi cô. 

– Lại đây. 

Anh cởi áo vest, xoắn tay áo sơ mi trắng lên cao, dáng vẻ này có thể đánh cắp đi biết bao trái tim thiếu nữ, ấy vậy mà lâu nay vẫn không nghe được lời đồn hẹn hò nào của anh ta. Cẩn Y bước tới gần chớp đôi mi cong dài lặng yên nhìn anh. 

Ngô Hiểu thành thục nạp đạn vào khẩu M1911 màu đen, âm thanh của kim loại va vào nhau làm Cẩn Y nhớ tới những thùng vũ khí trong xưởng rượu, cô rủ mắt nhìn bàn tay của Ngô Hiểu hỏi một câu mà bản thân luôn thắc mắc. 

– Ngô tiên sinh, tại sao anh lại biết ba mẹ của tôi buôn bán vũ khí? 

Sau khi ba mẹ cô mất, cô không dám tin tưởng ai ở trên đời này nữa, nhất là sau khi cô biết được bí mật của hai người họ nhưng từ sau khi tiếp xúc với Ngô Hiểu cô cảm thấy lời nói của anh ta rất đáng tin, ít nhất là người có thể tin tưởng đến giờ phút này. 

Ngô Hiểu hoàn tất quá trình lắp đạn, anh ném khẩu súng lên bàn lạnh nhạt lên tiếng. 

– Tôi không phải là gà mẹ mà có thể móm cho cô từng lời, tôi cho cô vay một ngày, một ngày này phải có giá trị. Nếu cô dùng khẩu súng này dành trọn ô điểm 10, tôi sẽ cho cô biết một thông tin chuẩn xác, nếu thấy quá đáng cô có thể ra về. 

Giọng của Ngô Hiểu không quá trầm, cũng không nhanh không chậm nhưng lại gieo một hạt mầm nhỏ vào não của Cẩn Y. Đó là chẳng ai cho không ai thứ gì, muốn thu được quả ngọt thì phải trồng cây, muốn mạnh mẽ hơn thì phải khổ luyện. 

Cô mím môi cầm khẩu súng lạnh lẽo lên ngắm nghía, lần đầu tiên trong đời cô cầm một loại vũ khí nguy hiểm, tảng đá trong lòng đè nặng lan đến cổ họng bật ra âm thanh. 

– Giữa tôi và anh là giao dịch chứ không phải huấn luyện khổ sai. 

Ngô Hiểu biết lời này của cô không phải là một lời từ chối nhưng để một viên ngọc không dính bẩn như cô chịu được sức nặng của hai từ “quật cường” thì phải cố gắng hơn nữa, phải để tư tưởng này ngấm dần vào trong từng thớ thịt, để lỡ có gặp nguy hiểm cô cũng đủ sức mà chống trả.

– Trên đời này không có thành tựu nào mà dễ dàng đạt được cả, muốn đứng trên bục vinh quang phải đổ mồ hôi và công sức. Ngày hôm nay cô may mắn tìm thấy một cuốn từ điển mang tên Ngô Hiểu nhưng nếu sau này không có tôi nữa, cô sẽ đối mặt với thế giới khắc nghiệt này như thế nào? 

Anh cầm lấy một khẩu súng rồi kéo cô ra nơi tập bắn, hai tay cầm chắc thân súng, bên mắt trái khẽ híp lại không do dự bóp cò “pằng.” Viên đạn nóng nổi không nhìn rõ đường bay nằm gọn gàng ở ô số 10, anh cúi đầu nhìn cô gái ngồi thụp ở bên dưới bịt kín hai tai khi lần đầu tiên nghe tiếng súng nổ. 

– Tôi không bảo cô học bắn súng để giết người, tôi muốn cô học cách phán đoán, học cách suy luận để đạt được mục đích, hãy xem cái bia kia là mục tiêu mà cô muốn hướng đến. Cô muốn trả thù thì phải cứng rắn hơn, đừng giống một đóa bồ công anh chỉ cần thổi nhẹ là rơi rụng, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa nếu chỉ dừng lại ở một lời nói. 

Dứt lời Ngô Hiểu xoay lưng bước đi, để lại một mình Cẩn Y với mảng trời quạnh quẽ, những lời của Ngô Hiểu một lần nữa chạm sâu vào trong trí óc của cô. Cô luôn nói sẽ trả thù nhưng vẫn chưa làm được một việc gì xứng đáng với thù hận của mình cả, từ đầu đến cuối chỉ biết chạy tới đây tìm một người không thân thích để hỏi, đã thất bại còn bày ra cho người khác thấy, thật ngu ngốc. 

Cẩn Y nhặt khẩu súng trong lúc hốt hoảng đã làm rơi dưới đất, chậm rãi đứng lên nắm chắc thân súng nhắm thẳng vào bia đỡ đạn ở đằng xa. Cô không biết cách dùng súng nhưng cô không hỏi, cô không muốn mình tiếp tục vô dụng, kỹ thuật ban đầu không tốt thì có sao đâu, quan trọng là kết quả sau cùng. 

Ngón tay gầy nhỏ đưa vào cò súng không một chút do dự bóp lấy “pằng.”

Trượt rồi.

Chẳng những đạn không trúng bia, mà độ giật của thân súng làm Cẩn Y hoang mang sợ hãi… Nhưng cô không bỏ cuộc, băng đạn bảy viên nhanh chóng vụt ra khỏi nòng, bia đỡ đạn vẫn trơ trơ ở đó. Đạn không trúng, chỉ có nước mưa dội lên chiếc bia gỗ vô tri và một người con gái cũng vô tri không kém. 

Cẩn Y vuốt nước mưa trên mặt mình đi vào trong mái vòm lấy đạn lắp vào súng, cô không biết làm nhưng cũng không hề hỏi người đàn ông đang nhàn nhã thưởng thức cà phê nóng ở bên cạnh. Cẩn Y rút tờ hướng dẫn ở trên kệ rồi tự mình tìm tòi. 

Ngô Hiểu liếc nhìn bàn tay nhỏ kia lóng ngóng hơn mười phút vẫn làm chưa xong, anh không giúp để cô tự chìm trong sự mày mò, càng khó thì ý chí càng cao. 

Cẩn Y vất vả một lúc rất lâu, hết lắp rồi tháo, cuối cùng cũng sắp xếp khẩu súng lại gọn gàng y như lúc ban đầu Ngô Hiểu đưa cho mình. Cô mặc cơn mưa ngoài kia đang thi nhau trút nước, mặc cho những vòng tròn trên bia đỡ đạn bị mờ đi vẫn cầm chắc khẩu súng ra sân ngắm bắn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK