Ngô Hiểu trước nay không thích nói nhiều nhưng riêng với Vương Cẩn Y lời thốt ra lại vượt mức cho phép. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ nói lời dư thừa sáo rỗng, lời anh rót vào tai cô là thật tâm từ tận đáy lòng, chỉ để riêng cô nghe, chỉ riêng mình cô biết.
Cẩn Y ôm lấy cánh tay Ngô Hiểu, cảm nhận từng nhịp cử động nhẹ nhàng nơi hạ thân. Cô chăm chú nhìn từng biểu cảm cưng chiều trên gương mặt anh, sờ từng đường gân nhô lên ở bàn tay anh chạy dọc trên cánh tay lan dài lên cổ. Cô ngồi dậy tiếp tục sờ đến cánh môi của anh, nhìn sâu vào mắt anh, tự dưng… muốn khóc.
Cẩn Y thừa nhận nước mắt của mình rất dễ rơi, có khi chỉ một chiều mưa đượm buồn cũng nhỏ lệ. Hay trong cái khoảnh khắc này, rõ ràng toàn là mật ngọt, toàn là âm thanh ái ân tê tái con tim, bên cạnh lại là người đàn ông hoàn mỹ không vết xước nhưng… tự nhiên lại thấy đỏ mắt, tự nhiên sống mũi cay cay.
Có lẽ vì hạnh phúc…
Và có lẽ vì chẳng thể ngờ ngày hôm nay cô và anh lại cùng chung một chuyến thuyền, về cùng một tổ ấm. Cũng chẳng nghĩ giữa muôn trùng sóng dữ cô và anh vẫn còn ở lại đây, vẫn còn tay trong tay, vẫn còn trao nhau những mật ngọt.
Hai con người, hai thế giới khác nhau, lại tìm thấy nhau sau một biến cố như thiêu cháy lòng người. Màu tro tàn trong Vương Cẩn Y, chính là được Ngô Hiểu ấp ôm nhỏ vào từng giọt ấm sáng. Màu tăm tối trong Ngô Hiểu là được Vương Cẩn Y tô vẽ lại bằng hộp bút chì màu xấp gọn gàng ở trong trái tim cô.
Chúng ta từng là những đứa trẻ chịu nhiều thương tổn, chúng ta tặng cho nhau những liều thuốc chữa lành và rồi… Chúng ta yêu nhau, chúng ta bên nhau, bây giờ và sau này… chúng ta sẽ hạnh phúc.
Cẩn Y đặt nụ hôn lên môi Ngô Hiểu, hương dịu dàng trong cô hòa với hương che chở trong anh. Hàng mi dài hơi nâng, lộ đôi mắt phủ sương mờ, lời ngọt ngào êm ái được cất lên phả vào vành tai nóng ấm.
– Cảm ơn anh đã yêu em và cảm em đã không bỏ lỡ anh. Ngô Hiểu… Nơi có anh là nơi hạnh phúc nhất… Em rất rất yêu anh…
Em ngự ở trên cao lỡ làm rơi nửa mảnh trăng vàng, anh băng biển lớn vớt lên từ giữa lòng đại dương sâu thẳm. Anh ngẩng đầu nhìn thấy em âu sầu mong đợi, liền vươn mình đạp sóng ghép trọn vầng… thắp sáng cùng em.
Phận duyên đưa đẩy chúng ta đến bên nhau và chúng ta giữ lấy nhau…
********
Sau khi Dương Phong và Dương Đổng bị bắt, những đồng phạm tiếp tay cũng bị đưa đi điều tra. Vụ án Dương Thuần Khanh sai bảo cấp dưới cưỡng hiếp nữ sinh 17 tuổi rồi đổ tội cho Ngô Hiểu cũng đã kết thúc, ngoài chịu án phạt là 10 năm tù, ông ta còn phải đối mặt tội danh cấu kết với tội phạm giết người và buôn bán vũ khí trái phép.
Thời gian qua tin tức Dương Phong là tội phạm buôn hàng cấm, còn kẻ cầm đầu hàng loạt vụ giết người làm dấy lên làn sóng phẫn nộ khắp cộng đồng mạng, mà chủ đề được bàn tán nhiều nhất đó là hắn đã nhẫn tâm chủ mưu giết chết ba mẹ vợ của mình.
Ngoài những lời đồng cảm xót thương cho Vương Cẩn Y bị lừa dối tình cảm, còn phải nhìn cảnh cha mẹ chết thảm dưới tay người đàn ông mình gọi là chồng. Thì cũng có một bộ phận “có lối sống tiêu cực” núp bóng bên bàn phím, bình luận những lời lẽ không hay nhắm đến Vương Cẩn Y và Ngô Hiểu.
Họ cho rằng Vương Cẩn Y cũng chẳng phải tốt đẹp gì, mồ mả cha mẹ còn chưa yên đã qua lại với đàn ông khác, mà người này còn có quan hệ huyết thống với Dương Phong, loại phụ nữ như cô chắc chẳng biết thế nào là đau khổ. Họ còn nói Ngô Hiểu là kiểu người thừa nước đục thả câu, em trai gặp nạn liền cướp em dâu về làm vợ, lợi dụng lùm xùm này để đánh bóng tên tuổi tập đoàn Thời Vạn.
Hàng ngày Cẩn Y đọc hàng trăm, hàng ngàn bình luận khác nhau, tốt xấu đều có đủ nhưng cô không mấy quan tâm đến nó. Vì dù cô có sống ngay thẳng, không gây thù chuốc oán với ai đi chăng nữa thì cũng sẽ có người nhìn thấy mình thì chướng mắt, không tiếc lời xỉa xói sau lưng. Cho nên cô cứ sống với cuộc sống của cô, vui vẻ, hạnh phúc với những gì mình có, không thẹn với lòng, không làm chuyện gì trái với lương tâm là được.
Cẩn Y trải qua tám tháng thai kỳ hoàn toàn khỏe mạnh, Ngô Hiểu luôn ở bên cạnh cô mọi lúc, chưa bao giờ về nhà quá bảy giờ tối. Hiện tại còn xây thêm một phòng nghỉ thông với phòng làm việc ở công ty, để Cẩn Y đến chơi thì có chỗ êm ái cho cô nằm.
Cuộc sống của hai người cứ trải qua êm đềm như thế, đến một ngày đột nhiên các phương tiện truyền thông thi nhau đưa tin “tử tù Dương Phong vượt ngục.” Hắn còn cướp súng của quản giáo trại giam, hiện đang không biết lẩn trốn ở nơi nào.
Ngô Hiểu đang đứng trước gương thắt cà vạt, tiếng tivi ở giữa phòng ngủ vang vang làm anh khựng lại quay đầu nhìn Cẩn Y. Cô ngồi trên giường, tay ôm bụng, tay cầm điện thoại, sắc mặt tái nhợt lo lắng không ít.
Làm sao hắn có thể vượt ngục được? Hắn đi đâu rồi? Có tìm cô trả thù hay không?
Vô vàn câu hỏi xuất hiện trong đầu khiến Cẩn Y không bình tĩnh nổi, Ngô Hiểu bước nhanh đến bên cạnh, ôm cô nép sát vào ngực mình nhỏ giọng trấn an.
– Sẽ không sao đâu, để anh gọi cho A Trạch hỏi thử.
Cẩn Y thấp thỏm không yên, tay đặt chỗ này rồi dời chỗ nọ, da đầu cũng đổ đầy mồ hôi. Hàn Trạch không bắt máy, chắc có lẽ đang ráo riết truy lùng Dương Phong.
Lát sau điện thoại Ngô Hiểu có cuộc gọi đến, là của Mộc Vu, cậu ấy bảo anh mở điện thoại lên xem, có lẽ Dương Phong cướp được điện thoại của ai trên đường chạy trốn, hiện tại đang livestream trực tiếp.
Ngô Hiểu nhấp vào đường link Mộc Vu gửi tới, đặt điện thoại ngay ngắn trước mặt rồi ôm Cẩn Y vào trong lòng, vuốt lưng và bụng cô cho cô cảm giác an toàn.
…
Dương Phong xuất hiện trên màn hình điện thoại, phía sau lưng hắn toàn là cây cối, chắc có lẽ là đang ở một công viên nào đó. Hắn gầy đi nhiều, mắt xuất hiện quầng thâm, gương mặt cũng hốc hác, thoạt nhìn khá đáng thương.
Bây giờ là tám giờ sáng, hắn ở nơi thanh thiên bạch nhật còn cố ý lộ diện cho người người thấy, chắc chắn nhanh thôi cảnh sát sẽ tìm tới. Nếu đã không muốn chạy trốn, thì hắn vượt ngục để làm gì?
Cẩn Y nắm chặt tay chồng mình căng thẳng chờ xem Dương Phong có ý định gì. So với Cẩn Y, Ngô Hiểu rất bình tĩnh nhưng thấy cô sợ, anh cũng lo lắng theo. Anh hôn lên trán cô nhỏ giọng dỗ dành.
– Có anh ở đây mà, đừng sợ.
…
Dương Phong ngồi trên ghế đá ở công viên, trên người là bộ quần áo tù nhân hai màu xanh trắng, nắng sớm hắt vào mặt và mắt của hắn. Hắn không đưa tay che, chỉ lặng lẽ nhắm mắt hít mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí, cảm nhận chút ấm nóng của mặt trời trước lúc rơi vào biển đen và biến mất mãi mãi.
Một lúc sau hắn chầm chậm mở mắt nhìn lượt xem trên màn hình điện thoại. Ba ngàn người đang xem trực tiếp, trong số này có Cẩn Y hay không?