Dẫu kế hoạch này rất đáng để thực hành nhưng Hàn Trạch không dám để Cẩn Y liều, bởi sau lưng cô là Ngô Hiểu. Cậu ấy yêu Cẩn Y thế nào anh là người rõ nhất, lỡ mọi chuyện không thành, không may còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì anh lấy gì mà đền vợ lại cho người ta. Cẩn Y quyết tâm nhưng Hàn Trạch thì đầy nghi ngại.
– Cẩn Y… Hay là chúng ta bàn với A Hiểu trước một tiếng, tự tiện hành động như thế này, lỡ…
– Anh yên tâm, em sẽ chịu mọi trách nhiệm, anh cứ phối hợp cùng em là được, về phía anh Hiểu, em sẽ tự giải quyết.
Một cô gái như cô lao đầu vào chỗ nguy hiểm đương nhiên sẽ lo sợ nhưng nếu không lấn áp nó đi thì đến bao giờ mới được sống yên ổn. Hơn nữa cô đã quyết định sẽ ở bên cạnh anh ấy, thì phải chứng minh được mình không phải là một con búp bê chỉ biết nhờ vả người khác “chải chuốt” cho mình.
Hàn Trạch do dự một hồi rồi quyết định gật đầu nhưng đồng đội quá ít thì không thể làm chuyện đại sự, nên anh kéo thêm cấp dưới của mình là đội phó trong tổ công tác cùng tham gia.
Ba người bí mật bàn kế hoạch thật tỉ mỉ rồi tới bệnh viện Việt Trạch. Đây là một bệnh viện tư nhân, Du Nguyệt Cơ thường xuyên tới đây điều trị căn bệnh tai biến của mình nhưng đây không phải là bệnh viện riêng của nhà họ Dương.
Vì đã là buổi tối nên bệnh viện hơi thưa người, Cẩn Y mang khẩu trang kín mít, sau khi trót lọt vào trong bệnh viện liền rẽ vào nhà vệ sinh hóa trang trước để tránh bị nhận ra.
Cô đã nghiên cứu kỹ ngoại hình của Liêu Tuyết Vân qua những bức ảnh được đăng tải trên mạng, sau đó gấp rút mua một bộ tóc giả màu nâu hơi xoăn giống cô ấy để đội vào, cũng chuẩn bị sẵn một bộ quần áo bệnh nhân tương tự, chỉ khác là bộ của cô không có logo của bệnh viện.
Hàn Trạch đợi cô trước cửa nhà vệ sinh, việc cần làm bây giờ là làm sao đưa Liêu Tuyết Vân ra ngoài và đổi Cẩn Y vào bên trong phòng bệnh.
Ba người mang khẩu trang đi thang máy lên tầng ba, rồi nấp vào một góc xem tình hình trước phòng bệnh của Liêu Tuyết Vân. Họ cứ ngỡ Dương Thuần Khanh sẽ cho canh giữ “bị hại” thật chặt chẽ nhưng đằng kia chỉ có hai người, là cấp dưới cùng đơn vị với Hàn Trạch.
Có lẽ là chừa đường cho tên sát thủ nên ông ta mới để canh phòng lỏng lẻo, sau khi Liêu Tuyết Vân chết thì đổ tội cho cấp dưới làm việc thất trách là được. Lão già đó luận về khoản mưu mô xảo quyệt thì không ai bằng.
Hàn Trạch quay đầu nhìn Cẩn Y đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng anh vẫn rất lo lắng liền dặn dò thật kỹ càng.
– Em phải đặt biệt cẩn thận, hắn xuất hiện phải liên lạc với anh ngay lập tức, nhất định không được liều mạng, cũng không được làm mất sợi tóc hay cái móng tay nào… Nhớ chưa?
Người xông pha vào hang cọp là Cẩn Y mà ruột gan Hàn Trạch lại lộn nhào hết cả lên, anh thừa biết hôm nay bất luận là thành hay bại thì chờ đón anh là “mưa sa bão táp” từ thằng bạn chí cốt của mình.
Cẩn Y chỉnh trang lại tóc nâng mắt nhìn Hàn Trạch gật đầu.
Họ chia tay nhau bắt đầu hành động, Hàn Trạch cùng đội phó Vũ Thành Viễn tiến lên phía trước tới gần phòng bệnh của Liêu Tuyết Vân rồi giả vờ như vô tình gặp người quen. Hàn Trạch là người lên tiếng trước.
– Ây… Tiểu Long, Tiểu Hạ, sao hai cậu lại ở đây vậy?
Hai đồng chí cảnh sát ngây thơ chào lại.
– Tụi em nhận nhiệm vụ canh gác ở đây, đội trưởng, đội phó còn hai người?
Hàn Trạch vỗ vai Vũ Thành Viễn cười xuề xoà.
– Vợ của Thành Viễn sắp sinh nên tôi đến thăm, này… dù gì cũng gặp rồi hay anh em đi làm với nhau vài chai đi, dạo này ở nhà buồn chán quá.
Hai đồng chí cảnh sát nhìn nhau rồi gượng cười lắc đầu.
– Tụi em… còn trong ca trực, để cấp trên biết kỷ luật thì chết.
Hàn Trạch biết không dễ dàng gì đành chậc lưỡi nhún vai, Vũ Thành Viễn thấy thế tiếp lời.
– Hay là xuống căn tin ăn chút gì đi, hai cậu phải canh gác tới sáng mà, khóa cửa ngoài là được chứ gì. Phòng của vợ tôi ở gần đây, để tôi canh giúp cho một lát.
Nói xong Vũ Thành Viễn còn ghé vào tai người bên cạnh nói nhỏ.
– Mau đi an ủi đội trưởng đi, anh ấy sắp trở lại đơn vị rồi, không muốn tháng ngày sau này phải vất vả đó chứ?
Hai người họ nhìn nhau khó xử nhưng nhìn Hàn Trạch có vẻ giận thật liền cuống lên. Dù gì Liêu Tuyết Vân cũng không thể chạy trốn, thôi thì đi một chút cũng được. Họ cẩn thận dùng còng tay khóa cửa phòng bệnh lại rồi nhờ vả Vũ Thành Viễn.
– Vậy nhờ đội phó vậy, tụi em đi với đội trưởng một lát sẽ trở lại ngay.
Mất khá nhiều thời gian mới đuổi bọn họ đi được, trước phòng bệnh chỉ còn một mình Vũ Thành Viễn, Cẩn Y liền nhanh chóng chạy tới đợi anh ấy dùng cách của mình tháo khóa còng.
Chừng ba phút sau cửa phòng được mở, Vũ Thành Viễn kéo tay cô căn dặn.
– Làm nhanh một chút.
Cẩn Y gật đầu rồi cẩn thận lẻn vào trong. Phòng bệnh nhỏ lại tối đèn nên không nhìn rõ mọi thứ, Cẩn Y đứng im chừng vài giây đợi màng mắt trong lại mới thấy cô gái đang xõa tóc đưa lưng về phía cửa sổ, rất đáng sợ.
Cẩn Y nuốt một ngụm nước bọt nhón chân rón rén bước tới gần, trái tim cô đập liên hồi, còn chừng vài bước nữa là tới nơi thì cô ta bất chợt quay đầu.
Cẩn Y giật mình đứng im nhìn người trước mặt không khác gì một ma nữ, tóc dài che trước trán, lấp cả mắt, tối đen không nhìn rõ mặt, chỉ còn lấp ló hàm răng trắng dã đang nhe lên cười ghê gợn.
– Ha… Ha… Ha… Ngô Hiểu… Tao sẽ giết chết mày.
Cô ta phá lên cười một tràng dài không dứt, Cẩn Y bủn rủn tay chân nắm chặt thanh chắn giường nhưng rất nhanh đã khôi phục lại ý thức tiến tới bịt miệng cô ta lại.
Liêu Tuyết Vân chống trả dữ dội, còn cào vào tay Cẩn Y, làn da mềm mại nhanh chóng ửng đỏ, còn mất đi lấy đường da mỏng khiến nó rướm máu. Cẩn Y quên đau, dùng hết sự ngọt ngào tích tụ trong người nói nhỏ vào tai Liêu Tuyết Vân.
– Tuyết Vân, em bình tĩnh lại, chị không phải người xấu, chị đưa em thoát khỏi chỗ này đi tìm mẹ có được không?
Nghe nhắc tới mẹ Liêu Tuyết Vân an tĩnh trở lại ngước mắt nhìn Cẩn Y, vòm miệng há to rồi cất lên những âm thanh ngắt quãng.
– Mẹ… Mẹ… Tránh xa… Tránh xa… Ngô Hiểu…
Cẩn Y nhíu mày không hiểu cô ấy muốn nói gì, cô bình tĩnh giảng giải một lần nữa.
– Chị sẽ đưa em tới một nơi an toàn, ở đó sẽ không có Ngô Hiểu nữa.
Bất chợt Liêu Tuyết Vân lấy cái gối trên giường ôm chặt rồi đảo mắt qua lại một lượt, suy nghĩ kỹ càng mới rón rén gật đầu. Cẩn Y chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Vũ Thành Viễn thò đầu vào trong hối thúc.
– Nhanh lên, họ sẽ trở lại ngay đấy.
Không còn nhiều thời gian, Cẩn Y gấp rút kéo tay Liêu Tuyết Vân dụ dỗ.
– Chị giúp em hóa trang nhé, biến thành người khác rồi Ngô Hiểu sẽ không nhận ra em nữa.
Liêu Tuyết Vân nghe nói sẽ tránh được Ngô Hiểu liền gật đầu ngay lập tức. Cẩn Y cởi bộ đồ bệnh nhân trên người cô ấy xuống rồi mặc lại bộ quần áo của cô mang theo lúc nãy vào, búi tóc lên gọn gàng giấu trong mũ lưỡi trai, bịt khẩu trang rồi dẫn ra khỏi phòng.