Sau khi rời cục dân chính Ngô Hiểu tới Thời Vạn, Cẩn Y cùng Hà Đình tới xưởng rượu hỏi thăm sức khỏe của chú Lâm cùng những người khác. Tiện thể hỏi một chút tình hình của những thành viên xấu số vừa được lực lượng chức năng trả về nhà để lo hậu sự.
Người của Phi Ân không trực tiếp tới để thăm viếng vì sợ cảnh sát sẽ điều tra nhưng Châu Thành có sai người bí mật đưa tiền tới cho gia quyến lo hậu sự thì hay tin chỉ có 19 người chết. Người còn lại là Tiểu Bá thì không biết đang ở đâu, đã chết hay còn sống hiện không có tung tích. Khu vực biên giới hiện giờ đang rất nóng nên muốn dò tìm cũng là điều hết sức khó khăn.
Hiện nay Phi Ân đang hỗn loạn, chuyện tìm manh mối cái chết của ba mẹ cô họ đã không thể giúp được gì. Vậy nên hiện giờ tự cô phải tìm lấy.
Cẩn Y suy tư rất lâu rồi chợt nhớ tới buổi Festival còn đến hai ngày nữa mới kết thúc. Nhưng cô còn việc quan trọng phải làm nên dặn dò Châu Thành.
– Anh giúp tôi dọn hết hàng trưng bày của mình về, nếu ai có hỏi thì cứ trả lời là tôi đang phải điều trị tâm lý sau tai nạn hôm qua, nên không thể tiếp tục dự sự kiện này nữa.
Lo chu toàn mọi chuyện Cẩn Y ra về, lúc này nắng đã lên cao, ánh vàng gay gắt dội vào da cô bỏng rát, thân ảnh nhỏ chui nhanh vào xe về lại biệt thự. Cô lướt tin tức trên mạng mới hay Dương Phong đã được tại ngoại rồi. Cũng không quá bất ngờ, chuyện hắn được thả chỉ là chuyện sớm muộn, sau lưng hắn có người hậu thuẫn nên chuyện này dễ như trở bàn tay nhưng để xem hắn sẽ còn hít thở được bao lâu nữa.
Cẩn Y về đến nhà việc đầu tiên là thực hiện kế hoạch “đau thương cùng cực.” Cô lấy một bông hoa cúc hoạ mi bứt hết cánh màu trắng rồi chừa phần nhụy màu xanh lại chụp một tấm ảnh sắc nét, đăng lên trang cá nhân kèm theo một dòng status đầy tâm trạng.
“Đóa cúc họa mi xinh xắn như một mặt trời nhỏ, thuần khiết, vô hại lại bị những kẻ nhẫn tâm ngắt bỏ cánh hoa mỏng manh, chỉ chừa lại cái lõi trơ trọi giữa cuộc đời, chẳng còn giá trị gì họ lại chà đạp đến tan nát đi. Một ngày nào đó xác hoa hòa vào đất, liệu có còn mọc được một nhành hoa mới hay không?”
Trang cá nhân của Cẩn Y trước đây chẳng có mấy người bạn nay lại được chú ý hơn bao giờ hết, mọi trạng thái cập nhật của cô chỉ dừng lại vào trước ngày tổ chức lễ cưới với Dương Phong, hôm nay cập nhật ảnh mới liền được mọi người đặc biệt để ý và bàn luận rôm rả.
Dưới phần bình luận ngoài số ít an ủi cô cố gắng vượt qua những chuyện không đáng có, thì số đông lại tích cực phân tích ẩn ý trong status của cô. Họ đặt ra câu hỏi: “Kẻ nhẫn tâm kia là ai? Có phải là Dương Phong và người chú quyền lực đổi trắng thay đen, chỉ trong một đêm xóa án cho cháu trai và vùi dập một Vương Cẩn Y yếu đuối không còn nơi nương tựa.”
Cẩn Y ngồi cười cả ngày nhưng nụ cười đọng trên khóe môi không phải là nụ cười vui vẻ, mà nó lạnh dần theo sự sắp xếp của cô. Thời buổi hiện đại mạng xã hội là một con dao hai lưỡi nhưng nếu biết tận dụng nó thì người lật ngược thế cờ sẽ là cô.
Cô không tin dưới sức ép của dư luận, Dương Phong sẽ yên ổn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cũng không tin Dương Thuần Khanh sẽ giữ được cái ghế của mình lâu dài. Nếu may mắn hơn sẽ được những người có chức vụ cao hơn để ý đến, lúc đó kế hoạch thứ hai sẽ bắt đầu.
Ngày trước khi còn là một thiên kim không vướng bụi trần, chưa va vấp với cuộc đời khắc nghiệt, cô từng nghĩ để người khác thương hại là thất bại lớn nhất của đời người. Nhưng bây giờ mới thấu, có những chuyện cứ cố chấp ngửa mặt nhìn lên thì sẽ mãi mãi là kẻ thua thiệt. Người thông minh là người biết ứng biến qua từng hoàn cảnh, thành hay bại còn do cách xử sự của bản thân với sự tráo trở của cuộc đời.
Buổi tối Cẩn Y vẫn còn miệt mài bên màn hình vi tính nghĩ ra status đau khổ tiếp theo để nhắm tới Dương Thuần Khanh thì tiếng xe dưới nhà truyền tới. Lúc này cô mới giật mình nhớ ra hôm nay là ngày… Mình làm vợ của người ta.
Dẫu đã ngủ chung giường, chuyện vợ chồng cũng đã làm nhưng bảo cô tỏ ra bình thường trước mặt Ngô Hiểu vẫn rất khó khăn. Cẩn Y nhanh tay tắt đèn, khóa trái cửa rồi leo lên giường nhắm mắt ngủ.
Ngô Hiểu lên phòng không thấy Cẩn Y đâu, biết cô ấy ở phòng bên cạnh nên anh đi tắm trước, lúc trở lại mở cửa thì cô đã khoá lại rồi. Ngô Hiểu không đi tìm chìa khoá dự phòng, anh đứng trước cửa gõ nhẹ mấy cái gọi người ở bên trong.
– Ngô phu nhân, cái gì của em anh cũng nhìn thấy cả rồi em vẫn còn ngại sao? Anh đếm đến ba, em không mở cửa anh sẽ ngay lập tức đăng giấy kết hôn của mình lên trên mạng đấy. Em biết mà, anh không biết nói đùa.
Cẩn Y quấn chặt chăn nghe lời uy hiếp có trọng lượng của người mà kể từ ngày hôm nay cô sẽ gọi là chồng, não muốn di chuyển nhưng chân thì co rút lại.
– Một.
Ngô Hiểu bắt đầu đếm, Cẩn Y thì bắt đầu gấp, cô ngây ngây dại dại ngồi bật dậy hồi hộp.
– Hai.
Chết rồi, Cẩn Y không dám suy nghĩ lệch lạc liền chạy nhanh đến cửa nhưng nghĩ tới khuôn mặt đắc ý kia liền khựng lại.
– Ba.
– Ngô phu nhân, hết giờ rồi, em đừng hối hận.
Cẩn Y nghe tiếng bước chân rời xa cánh cửa, cô sợ Ngô Hiểu sẽ làm thật liền không do dự mở cửa ra kéo cánh tay anh dịu giọng.
– Ông xã.
Ngô Hiểu quay đầu nhìn cô, ý cười trên môi đã lan ra cơ mặt, vài sợi tóc vừa được sấy khô rủ trước trán, khuôn mặt sáng bừng khiến anh bây giờ đẹp như một chàng lãng tử. Anh nâng cằm cô, ngón cái sờ vào cách môi mềm vạch trần ý nghĩ của cô.
– Em thật biết nịnh nọt nhưng lời này là buộc miệng mà thốt ra.
Cẩn Y vội vàng thanh minh.
– Không phải.
– Vậy em chứng minh nó là lời từ trong tim em đi.
Cẩn Y thả tay anh nhíu mày nghi hoặc.
– Chứng minh bằng cách nào?
Ngô Hiểu lùi vài bước, nụ cười trên môi không hề biến mất. Anh đứng trước bậc thang nhẹ gọi cô.
– Tới đây mua chuộc anh đi.
Cẩn Y mở to mắt nhìn anh rồi nhìn dưới nhà vẫn còn sáng đèn, anh bảo cô mua chuộc anh, làm bằng cách nào, quấn quýt ở đây lỡ người giúp việc nhìn thấy thì sao?
Cô vợ nhỏ không nghe lời đứng chôn chân tại chỗ, Ngô Hiểu không gấp, anh bình thản lấy điện thoại bấm bấm vài cái rồi giơ lên cho cô xem.
– Ngô phu nhân, anh tin rằng mọi người đều sẽ chúc phúc cho chúng ta.
Tấm ảnh giấy đăng kí kết hôn rõ nét trong điện thoại anh, chỉ một bước nữa sẽ đăng lên trang chủ chính thức của tập đoàn Thời Vạn. Ngô Hiểu thu tay về chuẩn bị ấn phím hoàn tất, Cẩn Y hoảng hốt vội chạy tới ôm lấy thắt lưng anh nói nhỏ.
– Mua chuộc thế này đã được chưa?
Ngô Hiểu rủ mắt, không thương hoa tiếc ngọc thẳng thừng từ chối.
– Chưa đủ.
Cẩn Y bặm môi liếc nhìn anh hậm hực nhưng cô bây giờ là con cá được anh nuôi trong chậu, muốn rán, muốn xào là do anh quyết định. Dẫu không nguyện ý nhưng cô cũng phải làm anh vui lòng.
Cẩn Y ôm khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông ở chung nhà, hơi do dự đặt một nụ hôn lên môi. Anh không phối hợp để yên quan sát cô đã học thuộc bài như thế nào. Cánh môi cô vụng về chạm nhẹ môi trên rồi môi dưới của anh, rất nhanh đã buông ra, cúi đầu đỏ mặt lí nhí hỏi.
– Thế này đã được chưa?
Ngô Hiểu lắc đầu, một giây sau kéo eo thon của cô vào lòng rồi dồn cô vào tường, đáy mắt hơi đỏ, da hơi nóng, cổ họng khàn hơn nhẹ nói.
– Để anh chỉ cho em hôn thế nào mới đúng.