• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩn Y nôn đến choáng váng, cả cơ thể dán sát vào bồn cầu, toàn thân xụi lơ không có sức sống. Vốn tưởng chỉ cần cố gắng che giấu đến khi mọi chuyện hoàn thành nhưng ngờ đâu vừa mới bắt đầu đã lộ sơ hở mà cái sơ hở này vô cùng tai hại, một tên cầm thú như Dương Phong, liệu có chịu tha cho con của cô và Ngô Hiểu hay không? 

Gần mười phút ngồi trong nhà vệ sinh, Cẩn Y nôn đến mặt mày xám ngoét, cô với tay bấm nút xả nước nhưng vì lo lắng mà đưa tay mấy lần đều trượt. Cô hơi ngẩng đầu để xác định vị trí chính xác thì Dương Phong đã bước tới làm thay cô, hắn đưa cho cô một chiếc khăn loại sử dụng một lần rồi chìa tay ra muốn đỡ cô đứng dậy. 

Cẩn Y nhìn bàn tay đang hạ thấp rồi di chuyển tầm mắt, sau đó dừng lại trên khuôn mặt đang sa sầm của Dương Phong , rất muốn khẩn cầu một câu nhưng lời tới miệng lại lặng lẽ nuốt xuống. Cô không nắm tay hắn, tự chống tay đứng dậy. 

Sau một trận nôn vật vã, Cẩn Y gần như mất hết sức lực, cộng với việc sáng nay chưa ăn gì khiến cô càng yếu ớt hơn, cô dựa hẳn lưng vào tường không nói gì, cũng không có ý định biện minh. 

Dương Phong nhìn cô, nỗi hận trong lòng bốc lên ngùn ngụt nhưng lại cố hết sức lấp liếm bằng ánh mắt trầm thấp, lạnh lùng lên tiếng. 

– Em về phòng đi, lát nữa anh sẽ gọi bác sĩ tới kiểm tra cho em. 

Cô biết hắn đã nghi ngờ nên đang muốn khẳng định cho chắc chắn, việc của cô bây giờ không phải là gào khóc lắc đầu mà phải nghĩ cách để giữ lại con của mình. Để hắn thương hại cũng được, chà đạp cũng được, con của cô an toàn là được. 

Chỉ năm phút sau khi trở lại phòng, một người đàn ông khoảng 30 tuổi đeo túi đi vào trong, Cẩn Y đoán có lẽ anh ta là bác sĩ và ở trong khu vực này nhưng nhìn một hồi cô lại thấy nét mặt anh ta có chút quen mắt nhưng hình như là chưa gặp nhau bao giờ. Cô nhìn ống nghe trên người anh ta, tim đập nhanh dị thường, nuốt vội một ngụm nuốt bọt nóng hổi xuống cổ họng, hồi hộp chờ đợi. 

Kiều Nghị khám sơ qua cho Cẩn Y một lúc, không nhanh không chậm quay đầu thông báo với Dương Phong đang ngồi trên chiếc ghế mây gần đó. 

– Dương tổng, cô ấy đang mang thai nhưng do không nghe rõ tim thai nên tôi không biết được là mấy tuần. 

Trong không khí giống như vương mùi cháy khét nên cổ họng của Dương Phong đắng nghét, hắn lướt qua khuôn mặt tái nhợt của Cẩn Y rồi khẽ nhắm mắt lại, bàn tay với lấy lọ hoa trên bàn, mấy lần muốn ném xuống nhưng cuối cùng chỉ siết chặt rồi để yên như vậy. Chẳng biết là qua mấy phút hắn mới có thể mở miệng. 

– Sức khỏe của cô ấy thế nào? 

Cẩn Y không đoán được Dương Phong đang nghĩ gì, cô có thể nhìn thấy hắn đang tức giận thậm chí còn muốn xé cô ra làm hai nhưng đến giờ này vẫn chưa làm gì cả. 

Người duy nhất bình tĩnh trong căn phòng này chính là Kiều Nghị, anh hơi đưa mắt nhìn Cẩn Y rồi lên tiếng. 

– Cô ấy đang trong tình trạng suy nhược cơ thể, điều này sẽ rất ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng và cả cô ấy nữa. Trước mắt nên bổ sung dinh dưỡng cũng như kết hợp thực phẩm chức năng dành cho thai phụ. 

Cẩn Y nhìn nét mặt tận tụy với nghề của người đàn ông trước mặt mà không khỏi nâng môi giễu cợt. Nói mấy lời này cho Dương Phong nghe giống như đặt một con dao vào tay hắn vậy, chầm chậm, chầm chậm để hắn ngấm dần rồi sẽ tiến tới khoét bụng cô ra. 

Khoảng cách từ chiếc ghế mây gần cửa phòng rất gần với chỗ Cẩn Y đang ngồi, mỗi một cái đảo mắt hay cái nhếch môi của Cẩn Y, Dương Phong đều nhìn thấy. Hắn biết cô đang nghĩ gì, biết cô căm hận hắn như thế nào, hắn cũng hận nhưng trái tim đã đánh gục hắn. Lại mất thêm một khoảng thời gian hắn mới lên tiếng. 

– Cần bổ sung gì cậu đưa cho cô ấy đi. 

Cả Cẩn Y lẫn Kiều Nghị đều không nghĩ Dương Phong sẽ nói câu này nên nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào. Kiều Nghị thu dọn đồ bỏ vào trong túi phá vỡ không gian im lặng. 

– Loại thuốc này tôi không có sẵn, lát nữa tôi sẽ lái xe vào thành phố mua rồi đưa cho cô ấy. 

Kiều Nghị đi trước, trong phòng chỉ còn lại hai người, căng thẳng được đẩy lên thêm một bậc. Dương Phong vẫn giữ yên vị trí ngắm nhìn Cẩn Y, cái nhìn ấy như muốn nuốt cô vào trong bụng, hắn giữ nguyên tư thế trầm mặc lên tiếng. 

– Em yêu hắn ta sao? Yêu đến mức muốn sinh con cho hắn… Đoạn thời gian trước kia chúng ta bên nhau, em không nhớ một chút gì sao? 

Là hắn bắt đầu câu hỏi nhưng bản thân hắn đã có câu trả lời, hắn nhớ ngày hôm đó bản thân gần như cầu xin cô đừng sinh con cho Ngô Hiểu, hắn nhớ vào ba ngày trước cô ôm Ngô Hiểu trong vòng tay mình kêu gào thảm biết. Hắn biết, hắn hiểu rõ cô đã hết yêu hắn rồi nhưng như vậy thì đã sao, hắn nghĩ chỉ cần hắn còn yêu là được. Nhưng bây giờ cô đang mang giọt máu của người mà hắn căm hận nhất trên đời, hắn có thể bao dung được hay không? Hắn không biết nữa… 

Cẩn Y thả hai chân xuống giường, sàn nhà không quá lạnh nhưng cô rất lạnh, lạnh đến phát run. Cô nhìn thấy sự dằn vặt đau khổ từ người đàn ông trước mặt và thấy được hắn đang không biết làm thế nào với cô. Sau sự lo sợ, cô bình tĩnh đến lạ thường, cẩn thận dò tìm chút xót thương ở trong hắn, nhỏ giọng dò hỏi. 

– Anh sẽ bắt tôi bỏ đứa bé sao? 

Cô nói rất nhỏ, tỉ mỉ tẩm một chút bi ai vào trong thanh quản, trả thù rất quan trọng nhưng con của cô còn quan trọng hơn. Để hắn thương hại cũng chẳng sao, luồn cúi cũng không chết được nhưng cứng nhắc quá chắc chắn sẽ không toàn thây. 

Dương Phong hơi ngẩng đầu nhìn cô gái mỏng manh ở trên giường, đáy lòng không hề thoải mái. Hắn dằn vặt giữa quá khứ và hiện tại, nếu không phải do hắn thì cô cũng đâu rơi vào bước đường này. Trước đây hắn không bao giờ nghĩ về những chuyện đã từng làm nhưng vì Cẩn Y hắn đã rất nhiều lần vạch lại chuyện cũ để ân hận, điều này chỉ duy nhất một mình cô mới làm được. 

Cẩn Y nắm chặt ga giường, hai bàn chân víu vào nhau, len lén nâng mắt nhìn hắn. Dương Phong bước lại gần, mỗi một lần nhấc chân như dẫm phải đinh nhọn. Hắn nâng cằm cô lên nhìn thật kỹ, mắt đỏ lên như sắp khóc, riêng cô thì đã khóc, giọng mũi nghèn nghẹn hỏi lại lần nữa. 

– Anh sẽ giết nó có đúng không? 

Hắn không thể trả lời vì hắn còn chưa quyết định, ngón tay cái di chuyển lau sạch hai giọt nước mắt dưới mi của cô, hắn buông tay quay lưng đè giọng mình xuống. 

– Anh sẽ dặn nhà bếp nấu cháo cho em, nhớ uống thuốc, đừng để bản thân chịu thiệt. 

Hắn không ở lại, sải dài chân ra cửa, không biết Cẩn Y có đoán đúng hay không, hắn gần như là muốn chạy. Cô nhìn camera giám sát ở đầu giường, cố nặn thêm một giọt nước mắt rồi nằm xuống. 

Khoảng một tiếng sau người ở nhà bếp mang cháo lên cho Cẩn Y, cô không từ chối ngồi bên bàn ăn sạch. Kiều Nghị quay trở lại đứng cạnh bộ ghế mây quay lưng về phía giường ngủ đưa túi thuốc cho cô. Không biết cô có nhìn lầm hay không, mắt anh ta rủ sâu cố tình gõ vào túi thuốc hai cái, nhíu chặt mày như đang ra tính hiệu nhưng giọng nói lại rất bình thường. 

– Canxi và vitamin nên uống vào buổi sáng, đừng thức khuya sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK