Chú Lâm đã rời đi trước, Hà Đình đưa Cẩn Y về lại biệt thự. Cô lướt điện thoại xem các bài báo đưa tin tức mới nhất về vụ ly hôn của cô và Dương Phong. Họ cập nhật tin tức rất nhanh, mới đây mà những hình ảnh cô quỳ trước mặt Dương Phong đã tràn lan trên mạng.
Mọi chuyện đến giờ phút này đều tiến triển vô cùng tốt nhưng như vậy không có nghĩa là chẳng còn gì để lo. Cẩn Y dựa vào kính xe nhớ lại lời hăm dọa của Dương Phong “rồi có một ngày cổ thụ trong lòng em bị đốn ngã.”
Cô biết hắn đang nói tới ai, cô không dám tự tin rằng mọi chuyện đều sẽ như dự tính, chỉ cần Dương Phong còn nhởn nhơ ở bên ngoài thì vẫn chưa thể yên tâm. Tuy cô trấn an mình sẽ không sao đâu nhưng bất tri bất giác lại thấy cồn cào trong bụng.
– Trợ lý Hà, cảm phiền anh đưa tôi tới Thời Vạn có được không? Tôi có chuyện cần gặp Ngô tổng.
….
Tầng tám, tập đoàn Thời Vạn.
– Giám đốc, đến giờ ăn trưa rồi ạ.
Châu Tĩnh Anh dọn sẵn thức ăn lên bàn, còn chu đáo chuẩn bị cà phê cho Ngô Hiểu, cô đứng bên bàn tiếp khách nhìn anh chờ đợi, lúc người đàn ông này tập trung làm việc luôn là lúc cô muốn ngắm nhìn nhất.
Ngô Hiểu gấp tập tài liệu còn đang đọc dang dở đặt sang một bên ngước lên nhìn Châu Tĩnh Anh thắc mắc.
– Mộc Vu đâu? Sao hôm nay thư kí Châu lại chuẩn bị bữa trưa cho tôi?
– Dạ, trợ lý Mộc có việc nên nhờ tôi chuẩn bị cho anh, giám đốc dùng bữa đi kẻo nguội sẽ không còn ngon nữa.
Châu Tĩnh Anh năm nay 26 tuổi, vừa tốt nghiệp đã được vào Thời Vạn làm việc và may mắn được hơn hai năm làm thư ký cho Ngô Hiểu, ấy vậy mà đây mới là lần đầu tiên cô được tận tay chuẩn bị bữa trưa cho anh, khoảnh khắc này cô muốn lưu giữ mãi trong tim mình, để mỗi đêm ngủ cho ngon giấc.
Ngô Hiểu bước tới bàn ăn phất tay với Châu Tĩnh Anh.
– Cảm ơn cô, cô ra ngoài được rồi.
….
Cẩn Y tới Thời Vạn đã là giờ nghỉ trưa, may mắn gặp được Mộc Vu ở sảnh nên không ai truy xuất thông tin của cô. Hà Đình nói Ngô Hiểu thường ăn trưa ở công ty, rất ít ăn ngoài vì bận nên cô đặc biệt chuẩn bị cho anh một phần ăn ở nhà hàng cao cấp, để cảm ơn anh đã giúp đỡ cô trong thời gian qua.
Cẩn Y mang tâm trạng vui vẻ của một cô gái vừa mới ly hôn lên tầng tám. Cửa phòng giám đốc không đóng, cô tự nhiên đi vào.
– Để tôi lau cho anh.
Cẩn Y sững người nhìn cô gái xinh đẹp kia đang dùng khăn sờ tới sờ lui trên đùi của Ngô Hiểu, bàn tay cô siết chặt túi thức ăn, trên môi nở một nụ cười vô cùng gượng gạo.
Lúc này Ngô Hiểu mới phát hiện ra Cẩn Y, anh đứng lên định giải thích thì cô đã lên tiếng trước.
– Tôi tới không đúng lúc thì phải, hai người cứ tiếp tục đi, tôi chỉ tới tìm Mộc Vu thôi. Xin lỗi.
Cẩn Y vội vã quay đầu, tự nhiên nơi trái tim hẫng đi một nhịp, cô thất vọng sao? Không phải, chắc chắn là không phải.
Ngô Hiểu định đuổi theo Cẩn Y thì bị Châu Tĩnh Anh giữ lại, cô ta vẫn không từ bỏ ý định giặt đồ giúp anh.
– Ngô tổng, đồ của anh bị bẩn rồi, hay là tôi mua cho anh bộ mới, cái này để tôi giặt cho anh.
Lúc nãy thấy Ngô Hiểu muốn đuổi mình đi, nên Châu Tĩnh Anh tìm cách khác để được ở gần anh thêm một chút liền khuấy cà phê đưa tới nhưng chẳng may làm đổ lên người anh, còn đang luýnh quýnh sửa sai thì cô gái kia từ đâu xuất hiện.
Ngô Hiểu gạt tay Châu Tĩnh Anh không vui.
– Sau này cô cứ làm đúng nhiệm vụ của mình thôi, chuyện ngoài lề tốt nhất là đừng nghĩ tới.
Châu Tĩnh Anh bị từ chối thẳng thừng liền cúi đầu lí nhí nói hai từ “xin lỗi” rồi rời đi. Ngô Hiểu không đuổi theo Cẩn Y nữa mà gọi điện cho Hà Đình.
– Để ý mỗi một biểu cảm trên gương mặt cô ấy thật kỹ rồi báo cáo lại cho tôi.
Mộc Vu nói phụ nữ sẽ dễ bị kích thích cảm giác yêu khi người đàn ông cần được chăm sóc hoặc để họ ghen, cách thứ nhất đã thất bại rồi, bây giờ là lúc thực hiện cách thứ hai, nếu còn không được thì Mộc Vu sẽ bị đuổi việc.
….
Cẩn Y mấy lần quay đầu cũng không thấy ai đuổi theo mình, dường như có một chút thất vọng ở trong cô. Cô còn nghĩ thái độ của anh ta sáng nay sao lạ vậy, thì ra là bên cạnh đã có người phụ nữ khác, phải thôi anh ta có tiền, anh ta tài giỏi, người đẹp vây quanh có thiếu gì, có khi anh ta chỉ xem cô là một cái lốp dự phòng cũng nên.
Mộc Vu thấy Cẩn Y vừa lên trên đã vội trở xuống liền tiến tới, còn chưa kịp hỏi thì cô đã nhét túi thức ăn vào tay của anh.
– Trợ lý Mộc, cái này tặng cho anh.
Nói xong liền đi mất, Mộc Vu không hiểu chuyện gì liền vội vã chạy lên tầng tám hồ hởi đặt túi thức ăn còn nóng hổi trên bàn làm việc của Ngô Hiểu.
– Giám đốc, phu nhân bị làm sao vậy? Tôi thấy cô ấy không được ổn, rõ ràng lúc nãy tôi thấy cô ấy đem cái này cho anh nhưng sau đó lại đem trở xuống cho tôi, anh từ chối người ta sao?
Ngô Hiểu không trả lời thắc mắc của Mộc Vu mà lấy túi thức ăn dành làm của riêng rồi đe doạ.
– Cậu lo niệm Phật đi là vừa.
*********
Cẩn Y về lại biệt thự, trong lòng như đang có trăm ngàn con kiến đang bò, cứ hít vào thở ra lại nhớ tới hình ảnh mập mờ kia của hai người họ. Cô ngồi xổm dưới sàn nhà ôm đầu lắc lắc vài cái, việc gì cô phải bận tâm chứ, họ là gì của nhau thì có liên quan gì đến cô.
Nhưng nếu lỡ họ thật sự là “gì đó” của nhau thì có phải cô đang là kẻ gây phiền phức không, nghĩ vậy Cẩn Y lại thấy mình không nên tiếp tục ở lại đây nữa. Cô mở tủ quần áo xếp lại đồ để rời đi nhưng xếp được phân nửa lại nhận ra đây đều là của Ngô Hiểu mua, lúc tới đây ngoài cái mạng này thì cô chẳng có gì cả.
Cẩn Y gần như bấn loạn, cô nhét lại quần áo vào tủ rồi nằm dài trên giường, bây giờ rời khỏi đây sẽ gặp nguy hiểm. Cô chán nản cơm chiều không ăn, cơm tối cũng không động đến, cứ mở mắt nhìn lên trần nhà, lòng cồn cào mong ngóng nhưng chẳng biết là đang đợi cái gì.
Gần mười giờ đêm dưới sân mới có tiếng động cơ xe truyền đến, Cẩn Y biết Ngô Hiểu đã về, cô nằm im trên giường nhắm mắt. Nhưng đồng hồ điểm đến số 11 căn phòng vẫn quạnh quẽ chỉ một mình cô, không hề có thêm bóng dáng ai khác.
Sự bí bách này làm cô vô cùng khó chịu, cô cảm thấy ngột ngạt, đến việc thở cũng cảm thấy dư thừa. Cẩn Y ngồi bật dậy mở cửa phòng nhìn căn phòng đối diện im lìm kín kẽ, có lẽ anh ta đã ngủ rồi. Cô quay về phòng nhưng chưa đầy hai phút lại đứng ở cửa nhìn căn phòng kế bên.
Cẩn Y mím môi, cảm thấy nếu không làm gì đó thì sẽ điên lên mất. Cô hít một hơi gõ cửa căn phòng đối diện, không ai trả lời mà cửa cũng không khoá. Cô làm liều đẩy cửa bước vào trong, Ngô Hiểu nằm im trên giường, có lẽ đã ngủ, cô định quay trở ra thì giọng nói quen thuộc vang lên.
– Tìm anh sao?