• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩn Y bĩu môi “xì” một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Ngô Hiểu, anh thấy cô có vẻ bất mãn nên ôm vào lòng vuốt ve. 

– Sao vậy? Anh nói sai cái gì sao? 

Cẩn Y cầm đũa lên, thúc chỏ vào ngực anh giả vờ giận dỗi.

– Ngô tổng không nói sai nhưng lời của anh y như mấy câu xã giao với phụ nữ ấy. 

– Vậy em muốn thế nào? 

Ngô Hiểu nghiêng đầu ép sát Cẩn Y, cô ngửa ra sau, anh ôm lưng cô lại, môi kề gần mút mạnh môi cô một cái rồi tiếp tục nói. 

– Em không thấy để mặt mộc rất dễ hôn sao? Chẳng hiểu người ta tạo ra mỹ phẩm làm gì, mỗi lần hôn phải nuốt một đống hóa học vào bao tử. 

Cẩn Y đấm mấy cái vào ngực anh lườm nguýt. 

– Vậy anh đừng hôn nữa. 

Ngô Hiểu vô cùng dửng dưng. 

– Không sao, anh tự nguyện. 

Anh ngồi thẳng lưng rót cho Cẩn Y một bát canh nóng. 

– Ăn nhiều để bổ sung dinh dưỡng cho con. 

Bất chợt cả hai bật cười nhưng không khí vui vẻ chưa được lâu thì bị cuộc điện thoại làm cho đứt đoạn, Ngô Hiểu cầm lên xem, mắt tối sầm ném qua một bên không quan tâm. Nhưng người ở bên kia không biết là anh đang không vui nên gọi liền mấy cuộc, cuối cùng anh cũng nhấc lên nghe. 

– Dương phu nhân không biết phép lịch sự tối thiểu là đừng làm phiền người khác sao? 

Giọng Ngô Hiểu không quá lớn nhưng vẫn làm Du Nguyệt Cơ giật mình. Tim bà đập mạnh, ôm điện thoại bằng hai tay vội vàng đáp lại. 

– Mẹ không cố ý, mẹ chỉ muốn gặp con thôi. 

– Nếu phu nhân muốn đưa đồ thì cho người đem tới Thời Vạn là được, tôi rất bận, không rảnh để tiếp khách. 

Ý của Ngô Hiểu đã rõ ràng, bà chỉ là khách. Du Nguyệt Cơ đương nhiên sẽ thấy mất mát nhưng đây là điều bà đáng phải nhận. Bà không dám thở nhiều, tận dụng hết sự nhanh nhạy có trong người nói thêm một câu trước khi nghe tiếng “tút tút” quen thuộc. 

– A Hiểu, coi như mẹ xin con có được không, mẹ chỉ muốn gặp con một lát, năm phút thôi không cần nhiều đâu, đưa xong đồ mẹ sẽ đi ngay. 

“Tút… Tút…”

Du Nguyệt Cơ sững sờ, chiếc điện thoại trượt dài xuống vạt áo, hai hàng nước mắt thi nhau trút xuống qua mấy nếp nhăn trên mặt. Bà chẳng còn sống được bao lâu nữa, chỉ sợ đến lúc nhắm mắt vẫn chưa được A Hiểu tha thứ cho mình. 

********

Bảy giờ tối Ngô Hiểu và Cẩn Y nắm tay nhau rời khỏi tòa cao ốc Thời Vạn. Đèn đường đã được bật sáng, màu vàng ngà ngà nhu mì và trầm ấm nhưng vẫn không thể xua đi cái lạnh rát da, hình như năm nay rét đến hơi sớm. 

Cẩn Y ngồi bên ghế phụ bỏ tay vào chiếc áo măng tô lúc sáng Ngô Hiểu mặc cho mình, Tiểu Mai nói hôm nay má Trương nấu canh sườn bò, tự dưng cô thấy thèm như giống rất lâu rồi chưa được ăn thịt. 

Chiếc Rolls royce phantom màu đỏ rượu hòa vào dòng đường đông đúc, lướt qua mấy cửa hàng thời trang, nam có, nữ có, trẻ em có, đột nhiên Cẩn Y lắc cánh tay Ngô Hiểu bảo dừng xe lại. Anh nhấn phanh đưa mắt nhìn cô. 

– Sao vậy? 

– Anh đợi em một lát. 

Cẩn Y bước xuống xe, chạy vù vào một cửa hàng thuốc tây gần đó, Ngô Hiểu còn tưởng cô khó chịu chỗ nào, lúc cô trở lại liền lo lắng hỏi han. 

– Em bệnh sao? Anh đưa em đi bệnh viện nhé? 

Cẩn Y nhìn vào mắt anh lắc đầu nguầy nguậy, cô mở túi bóng cầm mấy hộp que thử thai khoe với anh. 

– Ông xã, mỗi ngày chúng ta đều thử đi, xem xem anh có năng lực cỡ nào. 

Cẩn Y nhoẻn miệng cười vui vẻ, hai mắt cô chứa ánh sao lấp lánh, Ngô Hiểu bật cười đem hết cưng chiều khắc lên người cô, anh đưa tay mình sờ lên vùng bụng phẳng lì của Cẩn Y ngọt ngào hỏi. 

– Em không sợ nữa sao? 

– Chỉ cần có anh bên cạnh, em sẽ không bao giờ biết sợ.

“Bíp… Bíp.”

Tiếng còi xe phía sau thúc giục, đây không phải khu vực để đổ xe, đang giờ cao điểm nên xe lưu thông rất nhiều, hầu như đều chen chúc nhau đi. Ngô Hiểu còn chưa nghe Cẩn Y nói xong, anh buồn bực khởi động xe, đường về nhà không xa nhưng vẫn thấy giống như còn mấy ngàn cây số nữa. 

Đằng trước là ngã ba, khu vực đó ít xe qua lại, qua thêm hai con đường nữa sẽ về đến nhà. Ngô Hiểu đọc sách báo cũng biết thử thai vào buổi sáng sẽ cho kết quả chính xác nhất nhưng anh vẫn nôn nóng muốn xem thử kết quả tối nay thế nào. Anh muốn ngay lập tức ôm Cẩn Y vào lòng, hôn thật nhiều để bù cho những phút rời môi của cô.

Nhưng mọi chuyện lại không như Ngô Hiểu nghĩ, đoạn đường đáng lẽ sẽ vắng hôm nay lại đông đúc hơn mọi ngày, dường như đang có một vụ tai nạn phía trước. Đám đông vài người chen chúc rồi rời đi, qua cái kẽ hở nhỏ anh nhìn thấy người phụ nữ kia ngồi bệt dưới đường, máu chảy từ đầu gối dọc xuống mắt cá chân. 

Cẩn Y cũng nhìn thấy Du Nguyệt Cơ trong đám đông đó, bà ấy bị bệnh tai biến, bị ngã sẽ rất nguy hiểm. Cô đưa mắt nhìn Ngô Hiểu, anh vẫn ngồi im không phản ứng gì. Chừng 20 phút trôi qua, đám đông đã tản đi bớt, bà ấy được đưa lên lề đường ngồi thẫn thờ ở đó. 

Ngô Hiểu không có ý định hỏi thăm nhưng khi anh định khởi động xe thì người phụ nữ ấy bất chợt hốt hoảng đứng lên gấp gáp đi về hướng này nhưng bước được vài bước đã vấp té thêm lần nữa. Ngô Hiểu giận mình không đành lòng, anh quay qua Cẩn Y vuốt tóc cô nói nhỏ. 

– Em đợi anh một lát. 

Ngô Hiểu xuống xe bước nhanh về phía Du Nguyệt Cơ, Cẩn Y hạ cửa kính nhìn theo, đột nhiên tim đập mạnh, dường như cô bị thiếu oxi nên hụt liền mấy nhịp thở, ngực trái nặng trĩu, ray rứt khó chịu. 

Ngô Hiểu dừng trước mặt Du Nguyệt Cơ đỡ bà đứng dậy, anh quan sát một chút, thấy không có gì đáng ngại nên quay lưng. 

– A Hiểu, đợi một chút, mẹ đem đồ đến cho con đây. 

Du Nguyệt Cơ gấp đến mức thở hồng hộc, bà ngồi xuống đường chút ngược túi xách ra ngoài, bàn tay run rẩy bới trong đống đồ tìm bức ảnh kia. Bà sợ Ngô Hiểu sẽ đi mất, sẽ không còn cơ hội gặp nữa nhưng bà tìm mãi cũng không thấy đồ cần tìm mà Ngô Hiểu đã mất kiên nhẫn để đợi. 

Lúc này chiếc điện thoại văng ở một góc vang lên, Du Nguyệt Cơ đưa lên tai nghe máy. 

– Mẹ làm rơi đồ ở trên xe rồi, mẹ sang đường lấy đi, con xuất hiện sợ anh ấy thấy lại không muốn nói chuyện với mẹ nữa. 

Dương Phong tắt máy, Du Nguyệt Cơ khó khăn đứng dậy nhìn Ngô Hiểu, mấp máy môi nói nhỏ. 

– Con đợi mẹ một lát, mẹ để quên đồ trên xe rồi, không mất thời gian lắm đâu, mẹ đưa xong sẽ không làm phiền con nữa. 

Nếp nhăn trên mắt Du Nguyệt Cơ xệ xuống, lộ rõ vẻ lo lắng và buồn rầu, bà không đợi Ngô Hiểu trả lời, cố nhấc đôi chân trầy trụa yếu ớt băng qua đường, sợ chậm thêm một chút Ngô Hiểu sẽ không đợi nữa. 

– Xuất phát đi. 

– Nhưng mà anh Phong, đó là mẹ của anh. 

Một gã đàn ông chừng 30 tuổi đậu xe bên làn đường bên kia kết nối tai nghe với Dương Phong, hắn nắm chặt vô lăng không dám liều. 

– Tôi đã bảo là làm đi, không muốn nhận tiền nữa à. 

Giọng của người đàn ông trong điện thoại lạnh như băng không một chút nao núng. Dương phu nhân đã bước xuống đường, không thể chậm trễ nữa, hắn nuốt một ngụm nước bọt “dạ” một tiếng rồi khởi động xe, lao đi với vận tốc cực nhanh. 

Du Nguyệt Cơ đã đi đến giữa đường, chiếc xe bên tay trái chỉ tính bằng mét nữa sẽ đâm trực tiếp vào người bà. Bất chợt giọng của Dương Phong vang lên trong tai nghe của tên tài xế. 

– Tăng tốc, không được dừng. 

Ngô Hiểu đứng trên lề đường đã phát hiện chiếc xe bất thường đang lao tới, Du Nguyệt Cơ không hề quay đầu chỉ nhắm thẳng đằng trước mà đi. Da đầu anh đổ một tầng mồ hôi, hét lên. 

– Cẩn thận. 

Cẩn Y ngồi trong xe quan sát mọi diễn biến, lúc chiếc xe mất kiểm soát kia chạy vụt qua cô như chết lặng. Dùng hết sức bình sinh cô lao ra khỏi xe chạy về phía trước. 

“Rầm…”

Máu… máu… máu đỏ chảy lan ra đường, thấm vào mấy kẽ hở nhỏ ti ti của bề mặt nhựa đường, hòa với màu đen của bóng tối. Cẩn Y choáng váng, chân như bị chuột rút, dường như cổ họng bị ai đó bóp nghẹt, mất vài giây mới gào lên thảm thiết.

– Ngô Hiểu…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK