• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Hiểu gỡ chiếc điện thoại ra khỏi tay Cẩn Y, ngón tay của anh chỉ nhẹ lướt qua da của cô cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo đến nổi gai ốc, gương mặt cô hết sức bình thản nhưng hơn ai hết, anh biết linh hồn kia đã rơi xuống vực sâu rồi bị giam cầm trong nhà lao mang tên “tuyệt vọng.” 

Anh không nói lời âu yếm, không vỗ về cho vơi đi đau đớn trong lòng cô. Anh tiến lên một bước kéo hai vạt áo len cài cúc lại cho Cẩn Y rồi kéo cô vào lòng, kề môi bên tai cô nói nhỏ. 

– Khóc đi, rửa sạch màu ảm đạm để còn thấy đường mà trở về nơi tăm tối đó. 

Anh biết vết thương trong lòng cô đang hoành hành dữ dội, đang cào cấu xé nát sự tinh khôi không vẩn đục của cô nhưng giờ phút này nó chính là lớp áo giáp vững chắc nhất, để sau này cô dùng nó đối mặt với cuộc đời, nó chính là điềm tốt, là liều thuốc tăng hệ miễn dịch mạnh nhất để trưởng thành hơn. 

Lệ đọng nơi đáy mắt Cẩn Y bị một câu khích lệ của Ngô Hiểu mà trực trào, lời nguyền không được khóc bị người đàn ông này phá bỏ chỉ bởi một câu nói. Cô vùi mặt lên vai một người không thân thích khóc nghẹn, anh không vỗ đầu cô như ba, không vuốt lưng cô như mẹ nhưng anh truyền cho cô một sự vững tin rằng, đoạn đường sau này có khó khăn đến mấy cô cũng sẽ vượt qua. 

Nước mắt của cô thấm vào vai áo anh, thấm vào da, thấm vào từng thớ thịt rồi chảy vào tim của một kẻ chưa từng cho phép mình mềm yếu nhưng lúc này lại nhịn không được mà cắn chặt răng.

Chẳng biết Cẩn Y đã khóc bao lâu, đến khi cô lùi bước rời xa bờ vai của Ngô Hiểu thì đôi mắt đã ráo hoảnh như từng rơi lệ. Cô từ từ ngẩng mặt nhìn anh bình tĩnh nói rõ từng từ. 

– Cảm ơn anh đã đến gặp tôi, cảm ơn anh đã cho tôi vay mười điểm và cảm ơn anh đã cho tôi biết được sự thật vô giá này. Tôi sẽ không chạy trốn, nên lúc nào anh muốn tôi trả lãi cứ gọi cho tôi, tôi nhất định sẽ trả với bất cứ giá nào. 

Cẩn Y cúi đầu muốn rời đi, Ngô Hiểu không biểu lộ quá nhiều cảm xúc nhưng khi cô nhấc bước chân đầu tiên, anh khẽ lên tiếng. 

– Có sợ không? 

Thanh âm của anh ta rất trầm nhưng lại giống như một tiếng chuông gõ bên tai của Cẩn Y để cô thức tỉnh, cô không quay lưng, cũng không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.

Cô sợ chứ, ai mà không sợ khi ở cùng một kẻ giết người, mà hắn còn là tình nghi số một giết hại gia đình của cô nhưng như vậy thì sao? Con hổ giữ lá gan của cô thì cô phải nhảy vào hang mà giành lại, nếu buông bỏ thì sau này không thể thở được nữa. 

Ngô Hiểu không hỏi cô đang sợ điều gì, càng gỡ lớp mài thì vết thương sẽ hoài rỉ máu, anh nhìn vào làn tóc rối của cô nói rõ ràng từng tiếng. 

– Sau này tròng mắt nặng quá thì có thể tới tìm tôi. 

Gió lùa vào từng kẻ chân lông của Cẩn Y khiến làn da nhẵn mịn nổi lên từng đốm nhỏ, cô lần nữa gật đầu rồi bước từng bước dài rời đi, nắm tay cô siết chặt nhưng lưng đã thẳng hơn lúc ban đầu mới đến, mai này tầng mắt của cô đã phủ thêm một lớp sương mù, tận cùng nơi đó là sự oán hận.

Ngô Hiểu đứng trong ngôi biệt thự hoang tàn nhìn chiếc ô tô rời đi khuất xa tầm mắt, mới chậm rãi bước tới bức tường gỡ viên đạn xuống nắm trong tay. Trong mấy lớp cháy khét ở nơi vắng lặng này còn vương lại chút hương hoa hồng thơm ngát, anh nhắm mắt hít nhẹ một hơi rồi mới rời đi. 

Cẩn Y rời khỏi ngã rẽ lái xe ra đường lớn, bên lề đường có rất nhiều xe đậu hai bên, một trong số đó có một gương mặt mà cô biết, chính là Mộc Vu, trợ lí của Ngô Hiểu. Cô thuận lợi bóp cò súng mà không bị an ninh khu vực dòm ngó đều là nhờ những người này. 

Cô không để tâm quá nhiều đến những chuyện đã trót lọt, mắt nhìn thẳng quay lại hang trước khi con hổ chúa trở về. Bây giờ đã gần mười hai giờ, mong rằng sẽ kịp. 

Xe của Cẩn Y đi vào trong gara khi chiếc Rolls royce màu đen vẫn chưa về chỗ, Dương Phong chưa về. Cô nhanh chóng rời khỏi xe để đi vào nhà nhưng mới bước tới cửa thì đèn xe loá mắt đã rọi sáng cả cơ thể cô. 

Cẩn Y đưa tay che mắt, Dương Phong nhíu chặt mày xuống xe bước chậm rãi về phía cô, trong đầu xuất hiện vô vàn câu hỏi. Hắn đứng trước mặt Cẩn Y nhìn từ dưới lên trên rồi dừng lại ở hai mắt cô nghiêm nghị hỏi. 

– Em mới vừa đi đâu về vậy? 

Ngực trái vừa bình lặng lại phập phồng căng thẳng, dù kinh hãi con người kia nhưng lúc này Cẩn Y phải đành diễn trò. Cô tiến lên một bước ôm chặt lấy hắn nức nở hoảng loạn nói năng lung tung. 

– Anh đi đâu vậy? Em giật mình thức dậy không thấy anh, em tưởng anh bỏ em rồi nên vội vã đi tìm… Đừng bỏ em mà, em sợ lửa, em sợ ngạt, em sợ mất anh. 

Bờ vai nhỏ run lên dữ dội, một sự sợ hãi giả tạo mà Cẩn Y cố tình tạo ra, cô yếu đuối không một chút sơ hở để đánh lạc hướng Dương Phong, vừa đóng kịch vừa hồi hộp chờ xem phản ứng của hắn. 

Bản tính của đàn ông đều thích dỗ dành, vậy nên Cẩn Y vừa mới mở màn đã chiếm trọn sự cảm thông của tên ác ma họ Dương. Hắn vỗ nhẹ vào lưng cô nhỏ giọng. 

– Đừng sợ, anh về rồi, anh không bỏ em, chúng ta vào nhà trước nhé. 

Cẩn Y gật đầu bám vào tay Dương Phong đi vào nhà, hắn đưa cô lên phòng của mình kê gối cho cô ngủ. Cẩn Y nắm tay không buông, lúc hai mắt khép lại còn thút thít thật khẽ, hắn vuốt nhẹ gương mặt mềm mại của cô thoáng chút đau lòng, đợi cô ngủ say mới rút tay về sang phòng làm việc bên cạnh. 

Cẩn Y không ngủ, cô làm sao có thể ngủ nhưng cô vẫn nằm yên không nhúc nhích, cô biết hắn đi sang phòng bên cạnh để làm gì. Hắn luôn nói yêu cô nhưng một con quỷ làm sao tin lời nói của một con người. 

Dương Phong ngồi vào bàn làm việc mở camera trong phòng ngủ tua lại thời gian lúc hắn vừa đi khỏi. Cô gái nằm trên giường vẫn ngủ ngon cho tới khi tiếng xe dưới lầu truyền tới, cô giật mình ngã xuống giường rồi hoảng loạn chạy đi. 

Sau đó chừng ba mươi phút mới xuống gara lấy xe chạy ra đường, nếu cô muốn tìm hắn tại sao không rời đi ngay mà phải mất đến ba mươi phút? 

Dù hắn có yêu cô nhiều như thế nào đi nữa, thì người duy nhất trên đời hắn tin tưởng luôn chỉ có một mình hắn mà thôi. 

Dương Phong lấy điện thoại gọi cho Từ Khâm căn dặn. 

– Kiểm tra camera hành trình trong xe của Cẩn Y cho tôi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK