Gần tám giờ tối, Cẩn Y thay một bộ váy dài qua gối, nắm chặt điện thoại đợi Ngô Hiểu gọi đến. Hiện giờ Dương Phong không có nhà nhưng camera vẫn sẽ lưu lại hình ảnh cô rời khỏi nên muốn đi cũng rất khó.
Ngô Hiểu rất đúng giờ, rất nhanh đã gọi điện đến.
– Tôi nghe đây.
– Ngô phu nhân, cho em ba phút chạy từ nhà ra khỏi cổng, dồn hết sức chạy không quay đầu nhớ rõ chưa?
Cẩn Y còn chưa hiểu gì thì anh ta đã tắt máy, đúng lúc này toàn bộ đèn trong phòng tắt ngấm. Cô biết là Ngô Hiểu động vào liền cắm cổ nhón chân chạy xuống lầu, biệt thự Dương gia rộng lớn, chỉ cho cô có ba phút, đồ ác độc.
Lúc Cẩn Y chạy ra khỏi cổng thì mới phát hiện, toàn bộ khu phố đều mất điện, Ngô Hiểu này đúng là cái gì cũng làm được. Cô không suy nghĩ nhiều chạy thẳng tới cuối con hẻm, lúc này đã có điện trở lại.
Xe của Ngô Hiểu đậu ở bên lề đường, còn chừa sẵn cửa cho cô. Cẩn Y thở hổn hển vịn cửa xe hít lấy không khí, Ngô Hiểu kéo cô vào trong tốt bụng hỏi.
– Có cần tôi hỗ trợ hô hấp cho em không?
Cẩn Y lườm Ngô Hiểu rồi tự động ngồi dịch ra sát cửa xe tránh xa một chút, anh không khó chịu phất tay bảo Mộc Vu khởi động xe.
– Anh đưa tôi đi đâu vậy?
– Tới nơi sẽ biết, đi với tôi thì ở đâu cũng sẽ an toàn.
Ngô Hiểu ngả đầu vào lưng ghế nhắm mắt lại, trong không khí thoang thoảng hương hoa hồng rất dễ chịu.
Cẩn Y không hỏi nữa, cô hồi hộp nhìn ra cửa xe, rất sợ Dương Phong sẽ trở về, cô muốn hỏi Ngô Hiểu vài chuyện nhưng anh ta khác lúc trước rồi, sợ nói ra cái gì đó lại dính phải bẫy của anh ta.
– Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.
Ngô Hiểu đột nhiên lên tiếng làm Cẩn Y hơi giật mình, không có gì qua mặt được anh ta cả, đã vậy cô cũng không khách sáo. Cẩn Y ho nhẹ vài cái sửa lại giọng rồi mới lên tiếng.
– Anh làm cách nào mà Dương Phong lại bận rộn tới như vậy?
Sau tiệc sinh nhật của ba hắn đến giờ, hắn chỉ về nhà có buổi sáng rồi lại rời đi, mà chuyện này Ngô Hiểu đều biết, cô rất tò mò hắn có bao nhiêu quyền lực mà chuyện gì cũng biết, chuyện gì cũng làm được.
Ngô Hiểu vẫn giữ thái độ ung dung thường thấy nhẹ cười trả lời ngay.
– Em có nghe qua gói thầu khu đô thị Vân Dung không? Dương Phong cần có nó để đánh bại chồng tương lai của em nhưng giữa đường lại bị người khác nẫng tay trên nên hắn ta gấp gáp đi vòng cửa sau. Thời gian này hắn sẽ không có cơ hội làm phiền em nữa, nên là giữ cái môi này cho thật tốt nghe chưa?
Anh nghiêng người đặt ngón trỏ lên môi mềm của Cẩn Y, cô giật mình gạt tay anh ra chỗ khác, anh dựa vào cửa xe nhìn cô, rất thích thấy bộ móng vuốt mà cô tạo cho mình.
Cẩn Y rất muốn đấm cho anh ta một cái nhưng biết là không thể nên đành nhịn, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, xe của Ngô Hiểu dừng trước một khu ổ chuột ở rìa thành phố. Anh xuống xe trước đứng trên lề đường chìa tay ra gọi cô.
– Tới đây.
Cẩn Y bước tới nhưng không chạm vào tay của anh, Ngô Hiểu nhíu mày nhìn cô, anh không ép, chỉ hù doạ cô một chút.
– Là em không chịu nắm, lát nữa thấy cái gì đáng sợ thì cũng đừng dựa vào người tôi đấy nhé.
Anh đi trước, Cẩn Y chửi thầm vài tiếng rồi cũng bước theo sau. Hai người đi vào con hẻm nhỏ, mùi rác thải bốc lên nồng nặc, đường khá tối nhưng cô có thể nhìn thấy vương vãi dưới chân tường đầy ống tiêm cỡ nhỏ, dù khiến thức xã hội của cô có hạn hẹp thì cô cũng có thể đoán được đây là cái gì. Một con hẻm đầy tệ nạn.
Ngô Hiểu đi đằng trước nhưng vẫn trông chừng Cẩn Y ở phía sau, đi sâu thêm một chút có một đám người đang tổ chức “tiệc” họ dựa vào tường ngất ngây với những gói bột trắng trong tay. Cẩn Y thấy sợ, cô vô thức nép ở bên cạnh Ngô Hiểu, anh túm lấy bàn tay cô giấu ở sau lưng mình rồi gọi một người trong số đó.
– Trần Thiêm.
Cả đám người ngẩng mặt lên nhìn hai người họ, Cẩn Y nổi da gà, trong đầu bây giờ chỉ có muốn chạy, nếu không có Ngô Hiểu có lẽ cô đã ngất xỉu từ lâu rồi.
Một người đàn ông ăn mặc nhếch nhác, cụt một bên tay đứng lên nhìn Ngô Hiểu rồi cười ha hả, bước tới trước mặt anh.
– Đại ca, sao anh biết tôi ở chỗ này mà tìm? Tụi bây, đây là người tốt bụng đã đưa tao vào bệnh viện đó.
Cả đám người đứng lên cười rối rít, mời bằng được Ngô Hiểu và Cẩn Y về nhà. Nhà của bọn họ nằm ở sâu trong hẻm, đều là những căn nhà tạm bợ. Ngô Hiểu dùng tay phủi sạch một tấm phản nhỏ cho Cần Y ngồi xuống rồi mới vào chủ đề chính.
– Hôm nay chúng tôi tới đây là có chuyện để nhờ, không biết cậu còn giữ liên lạc với đám người ở Hồng Lâu hay không?
Nghe tới Hồng Lâu, Cẩn Y liền ngồi thẳng lưng lên nghe, cô không biết những người này là ai nhưng cũng không vội hỏi, chỉ ngồi nghe Ngô Hiểu nói.
Nhắc tới Hồng Lâu, Trần Thiêm lại nổi giận, hắn ném điếu thuốc trong tay xuống đất chửi thề.
– Mẹ kiếp, bọn khốn nạn đó còn nhắc lại làm gì, lần đó nếu không nhờ có đại ca giúp đỡ thì tôi đã bị thằng khốn Dương Phong giết chết rồi. Thoát đi còn không kịp, giữ liên lạc với bọn chó đó làm gì nữa?
Nửa năm trước, khi đang vận chuyển hàng về kho theo lệnh của Dương Phong thì chẳng may cảnh sát đuổi bắt, cả bọn bỏ chạy thoát thân, may mắn là không bị còng đầu nhưng khi về tới địa bàng thì Dương Phong nổi trận lôi đình, sai người bắn chết những ai làm thất thoát hàng.
Trần Thiêm lúc đó bị bắn hai phát vào cánh tay trái nhưng vẫn cố hết sức chạy thoát, giữa đường gặp được Ngô Hiểu, anh đã đưa hắn vào bệnh viện, vết thương hoại tử, hắn phải cắt cả cánh tay. Bây giờ tật nguyền, phải sống trong khu ổ chuột tồi tàn này đều tại thằng khốn Dương Phong đó.
Cẩn Y nghe Trần Thiêm kể chuyện xưa mà cả kinh, thật không ngờ cô lại vướng vào một tên còn hơn cả cặn bã như vậy.
Ngô Hiểu ngồi bên cạnh Cẩn Y nhìn hai mắt cô hằn tơ máu, anh vỗ nhẹ vào lưng cô nói nhỏ.
– Em và cậu ta cũng xem như có cùng mối thù, người này có thể giúp em thu thập chứng cứ, em nghĩ thử nên làm cách nào cho thoả đáng?
Anh hoàn toàn có thể nói giúp cô nhưng cái anh muốn đó là cô phải mạnh mẽ hơn nữa. Bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn ở trong vòng tay anh, vậy nên những việc nhỏ nhặt này sẽ khiến cô vững vàng hơn, lúc không có anh bên cạnh cũng sẽ ứng biến tốt và quan trọng là cho cô cảm giác của một người chủ trì chứ không phải chỉ biết nghe theo.
Cẩn Y nhìn Ngô Hiểu, rất cảm kích anh ta đã nghĩ cho mình, đây là cơ hội tốt, vậy nên cô phải biết tận dụng.
– Anh Trần, không giấu gì anh, gia đình tôi cũng có mối thù lớn với Dương Phong, nếu anh chịu giúp tôi, tôi hứa sẽ trả cho anh thù lao hậu hĩnh.
Trần Thiêm vừa nhìn qua cũng biết họ là người có tiền nhưng trong giang hồ trọng nhất là chữ nghĩa, vật chất chỉ là phù du. Hơn nữa, Ngô Hiểu đối với anh là ân nhân, còn cô gái này chắc hẳn cũng rất quan trọng với anh ấy nên hắn không thể không giúp.
– Có việc gì cứ nói, Trần Thiêm này sẽ làm hết sức mình, chuyện tiền bạc không cần nhắc tới đâu.