Cẩn Y trợn mắt nhìn Ngô Hiểu, người đàn ông này còn đáng sợ hơn Dương Phong, có cảm giác như đường đi nước bước của cô đã có anh ta vạch định sẵn. Bác sĩ Kiều là người của anh ta, chẳng trách cô giả điên giả khùng mà ông ấy không hề biết, cô ở bên kia lo đến mất ăn mất ngủ, còn anh ta ở đây chuẩn bị sẵn đơn ly hôn cho cô rồi.
Cẩn Y nuốt một ngụm rùng rợn xuống dạ dày ngẩng mặt hỏi Ngô Hiểu.
– Vậy bây giờ anh sẽ đưa tôi tới đồn cảnh sát sao?
– Không, hiện giờ chú Lâm là người bảo hộ hợp pháp cho em, anh đã nói hết mọi chuyện cho chú ấy biết rồi. Em cứ diễn tốt vở diễn của em đến đồn cảnh sát tự thú cùng chú ấy, anh sẽ đi với em vào một dịp khác.
Cẩn Y nhíu chặt mi tâm thắc mắc.
– Dịp nào?
– Đăng ký kết hôn với em.
Anh cười nhưng không hề đùa giỡn, chỉ cần thủ tục ly hôn của Cẩn Y được làm xong, đợi dư luận bớt thêm thắt thì anh sẽ đường đường chính chính cầm tay cô ấn dấu vân tay vào tờ hôn thú, ở trên đó sẽ có tên của anh và của cô.
Câu trả lời của Ngô Hiểu làm Cẩn Y đứng hình trong phút chốc, đến khi cô hoàn hồn thì anh đã rời đi. Cô hết tâm trạng ăn sáng, cũng không thèm uống sữa, quyết để cái bụng mốc meo và khuôn mặt ngu khờ này để “đi tự thú.”
Để người của Dương Phong không phát hiện, Cẩn Y ngồi vào chiếc taxi do Hạ Đình cầm lái tới xưởng rượu gặp Lâm Mẫn rồi đến thẳng đồn cảnh sát.
Đám người theo dõi gần xưởng rượu phát hiện Cẩn Y tới gặp Lâm Mẫn liền báo lại với Dương Phong, hắn đang chuẩn bị uống thuốc nghe tin Cẩn Y tới đồn cảnh sát thì tức giận ném luôn nắm thuốc trong tay, lập tức xuất viện để đi tìm cô.
…
Cẩn Y làm y theo lời Ngô Hiểu diễn đúng vai của một người bệnh, cô khóc đến đỏ mắt, còn làm bộ dạng hoảng loạn co rút vào người của chú Lâm. Hàn Trạch là cảnh sát phụ trách, những lời Cẩn Y khai báo, anh tỉ mỉ ghi chép không thiếu một chi tiết nào.
Lúc Dương Phong tới nơi Cẩn Y vẫn còn ngồi khóc, hắn mặc nguyên bộ đồ bệnh nhân, ôm vết thương tiến tới gần cô lo lắng.
– Cẩn Y, em có bị làm sao không? Bọn chúng có làm gì em không?
Cẩn Y ngay lập tức bước lùi, nép sau lưng Lâm Mẫn, chú ấy chắn trước mặt Dương Phong tuôn ra một tràng chửi mắng.
– Đồ khốn, nhà họ Vương tin tưởng cậu nên mới giao Cẩn Y cho cậu chăm sóc. Con bé mới mất cả cha lẫn mẹ mà cậu còn giở thói vũ phu, ép buộc nó làm chuyện dơ bẩn cùng mình, cậu có phải là con người không? Cậu không biết là con bé đang bệnh à?
Dương Phong nhất thời không biết gì, hắn đứng im nhìn Lâm Mẫn rồi nhìn Cẩn Y ở phía sau.
– Ý chú là sao?
– Xin chào anh Dương, tôi là Hàn Trạch, đội trưởng đội điều tra tội phạm. Chúng tôi nhận được đơn tố cáo của cô Vương Cẩn Y, tố cáo anh ép buộc cô ấy quan hệ tình dục khi đang trong tình trạng hoảng loạn. Cô ấy cũng đã khai chính mình là người đã làm anh bị thương vào tối đêm qua để tự vệ. Mời anh ngồi xuống tường trình lại mọi chuyện.
Dương Phong nghiến chặt hàm răng dồn tia lửa giận lên người của Vương Cẩn Y, không ngờ cô ấy còn nghĩ ra được cái trò này, hay đấy.
Hắn ngồi xuống bàn làm việc, Lâm Mẫn cũng đưa Cẩn Y tới ngồi xuống. Hàn Trạch hỏi gì Dương Phong cũng đều chối, hắn không thừa nhận mình cưỡng ép Cẩn Y quan hệ với mình.
– Cảnh sát Hàn, vợ của tôi có bệnh, tinh thần của cô ấy không được tốt nên những lời này không thể xác minh được là tỉnh hay mê. Chuyện của vợ chồng tôi tự chúng tôi giải quyết, bây giờ tôi muốn đưa vợ tôi về nhà.
Chỉ cần chút mánh khoé đó mà em nghĩ sẽ thoát khỏi bàn tay của anh sao? Vương Cẩn Y, nếu không phải vì yêu em thì khu mộ của nhà họ Vương đã có thêm một hũ tro cốt nữa rồi.
Dương Phong vừa dứt lời thì Cẩn Y liền lên tiếng.
– Đồng chí cảnh sát, tôi không hề vu khống, lời tôi nói có chứng cứ xác thực.
Cẩn Y kéo cổ áo xuống vai để lộ những dấu hôn còn bầm tím do chính tên súc vật kia tạo ra, vết cũ có, vết mới có, nếu đem đi kiểm định có thể chứng minh lời cô nói hoàn toàn đúng.
Dương Phong bật cười thành tiếng, hắn đã quá coi thường cô vợ ngây thơ của mình rồi nhưng muốn thắng hắn thì chỉ có ở trong mơ mà thôi.
– Vợ chồng tình cảm thương yêu nhau là chuyện thường tình, em định dùng cái này để tố cáo anh sao? Vương Cẩn Y, em có thể tuyệt tình như vậy à?
– Đúng, tôi rất sợ con quỷ ở trong anh tác quai tác quái, vậy nên không những tố cáo anh mà tôi còn muốn ly hôn.
Cẩn Y đặt tờ đơn ly hôn lên bàn, giương cao ánh mắt đầy oán hận nhìn hắn, hắn tránh đi, định tiếp tục phản bác thì Hàn Trạch đã ngắt lời.
– Chúng tôi đã thu thập đủ lời khai, trước mắt hai vị ra về trước, sau khi có kết quả kiểm định vết thương trên cổ của cô Vương chúng tôi sẽ giải quyết tờ đơn ly hôn này.
Hàn Trạch thu dọn hồ sơ, Dương Phong phát cáu la lớn.
– Anh đang đùa tôi đấy à? Đây là chuyện riêng của gia đình chúng tôi, không đến lượt các người giải quyết. Cục trưởng Dương đâu? Tôi muốn gặp ngài ấy.
Hàn Trạch gấp mạnh tập hồ sơ, đập tay lên bàn hất mặt với Dương Phong gằn mạnh từng tiếng.
– Tôi là cảnh sát, việc của dân là việc của chúng tôi. Anh bây giờ đang trong diện tình nghi cưỡng ép người không đủ khả năng nhận thức suy nghĩ và hành vi, anh nghĩ mình là ai mà lớn tiếng ở đây? Muốn tìm cục trưởng sao? Rất tiếc, ngài ấy đang đi công tác rồi, đợi ngài ấy trở về thì đơn ly hôn này cũng đã được giải quyết xong.
Dương Phong giận đến nổi gân xanh nhưng ở đây là đồn cảnh sát nên không thể làm gì được, hắn nhìn Cẩn Y cười tươi châm chọc.
– Em giỏi lắm nhưng em quên rồi, em… Là của anh.
Hắn hung hăng rời đi khi chiến công đầu Cẩn Y đã giành trọn. Cô đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn, vị đắng tê rần ở đầu lưỡi, yêu lầm một người, hậu quả thật kinh khủng.
– Em dâu đừng lo, mọi chuyện có anh bảo kê rồi, tờ giấy ly hôn này sẽ được duyệt nhanh thôi.
Hàn Trạch đứng gần cô cười thân thiện bắt chuyện làm quen.
Cẩn Y quay đầu nheo mắt hỏi lại.
– Em dâu?
– Đúng vậy, A Hiểu không giới thiệu về anh cho em biết sao? Anh là bạn cùng thời còn mặc tã với nó đấy, cái thằng, sắp có vợ mà không giới thiệu anh em cho vợ biết, không sao, không sao, sau này còn gặp nhau thường xuyên mà. Em về nghỉ ngơi đi, chuyện ở đây có anh lo rồi.
Cẩn Y tròn mắt, cô không có ý đó, cái gì mà em dâu chứ? Nhưng mà cô còn chưa giải thích thì chú Lâm đã kéo cô đi rồi.