• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vết thương trên cổ tay chưa kéo mài đã tiếp tục rạn nứt, máu nhỏ giọt chưa kịp rõ màu đã bị nước mưa đẩy trôi. Tiếng nổ của súng hoà chung với tiếng sấm của trời tạo nên một màu ảm đạm mà chẳng ai muốn cảm nhận. 

Mộc Vu đứng sau Ngô Hiểu, cảm thấy tội nghiệp cho người con gái mỏng manh đứng dưới màn mưa, người ta xuất thân là lá ngọc cành vàng chứ nào phải đã ngụp lặn trong đống hỗn độn của cuộc đời, giống như người đàn ông tim gan làm bằng thép này đâu mà bắt người ta cứng rắn. Một hồi lâu thấy Vương Cẩn Y sắp chao đảo rồi Mộc Vu mới không nhịn được lên tiếng hỏi. 

– Ngô tổng, sao anh không trực tiếp nói với cô ấy mà phải làm cách này? 

Ngô Hiểu khuấy nhẹ tách cà phê đã nguội lạnh, mắt không rời bờ vai nhỏ kia trả lời. 

– Cô ấy được bảo bọc quen rồi, không rèn giũa sẽ bị kẻ khác lợi dụng, cậu lấy hòm sơ cứu lại đây. 

Anh cầm ô đi tới chỗ Cẩn Y đang đứng, đợi cô bắn nốt viên đạn cuối cùng rồi chậm rãi lên tiếng. 

– Hôm nay đến đây thôi, một trong những cách bảo vệ mình là tự yêu lấy mình. 

Cẩn Y xuôi khẩu súng xuống thân nhìn bia đỡ đạn sạch sẽ không một vết xước, cái cô đạt được ngày hôm nay không phải là cách cầm súng mà là phải tự yêu lấy mình. 

Cô theo Ngô Hiểu vào trong, Mộc Vu đưa cho cô một cái khăn dày quấn quanh cơ thể đã ướt sũng. Ngô Hiểu kéo cổ tay Cẩn Y muốn băng bó lại vết thương cho cô nhưng cô giấu tay ra phía sau cự tuyệt. 

– Tôi tự làm được rồi. 

– Ngồi im. 

Ngô Hiểu nói rất bình thường nhưng vào tai Cẩn Y lại nghe qua có một chút uy hiếp, cô ngoan ngoãn rồi im để anh ta nắm lấy cổ tay mình. 

– Sau này đừng để lại sẹo trên da, hãy để nó ở một nơi mà không ai nhìn thấy, ở nơi đó sẽ rất khó để quên. 

Cẩn Y nhìn vòng gạc trắng gọn gàng ở cổ tay mình, lặng lẽ đem lời của Ngô Hiểu giữ lại trong trí nhớ. Anh ta như một vị phù thủy, thôi miên cô bằng cái giọng trầm trầm len lỏi vào từng chân tơ kẻ tóc, mỗi câu mỗi từ thốt ra đều khiến người ta nhớ mãi không quên. 

Cẩn Y gọi Lư quản gia tới đón mình, cô mang bộ dạng thảm hại cúi nhẹ đầu chào Ngô Hiểu rồi rời khỏi trường bắn.

Ngô Hiểu cầm khẩu súng vẫn còn hơi ấm của cô gái kia cất vào trong hộp, môi khẽ nhếch lên hài lòng.

***********

Dương Phong đứng trên tầng hai nhìn chiếc xe màu đen đậu trước cổng, Cẩn Y bước xuống xe, cả người ướt sũng thất thểu đi vào nhà. Hắn đứng im một lúc rồi đi xuống lầu đón cô. 

– Sao em lại ướt hết thế này, lỡ ngã bệnh thì phải làm sao? 

Hắn đưa tay muốn ôm lấy cô đem lên phòng nhưng cô tránh sang một bên đi lên trước, hai mắt hắn tối sầm bước đi phía sau. 

– Em muốn ở một mình, anh về phòng của mình đi. 

Cẩn Y nói rất nhỏ, cô muốn Dương Phong thấy mình vẫn đang mắc chứng bệnh tâm lý khó chữa. Mọi chuyện còn chưa rõ ràng cô không muốn quá thân mật với anh, trước đó cô từng yêu anh nhưng sao bây giờ cảm giác đó bị thứ gì ngăn cản lại?

Cô lấy một bộ váy ngủ dài vào trong phòng tắm rồi đóng chặt cửa lại. Nước trong bồn tắm đã được pha ấm, cô biết là Dương Phong đã chuẩn bị cho mình, nếu là ngày trước cô sẽ mỉm cười vì hạnh phúc nhưng kể từ sau khi cô thấy con thiên nga mà anh ấy đặc biệt chuẩn bị để qua mắt cô thì điều đó đã chẳng còn nữa rồi. 

Cẩn Y mở vòi nước lạnh dội lên cơ thể mình, một lúc sau trở ra Dương Phong vẫn còn ngồi trên giường chưa đi. Cô đứng im nhìn hắn, hắn mỉm cười bước tới bàn trang điểm cắm máy sấy tóc cho cô. 

– Lại đây, anh làm khô tóc cho em đừng để bị cảm lạnh. 

– Tự em làm được rồi, anh ra ngoài đi. 

Cẩn Y chưa bao giờ cảm thấy sợ như lúc này, không phải cô sợ Dương Phong mà là sợ cảm giác không thể hoà hợp, đối với người đàn ông cô đã yêu gần hai năm đột nhiên trong trái tim thấy rất lạnh, cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh. 

Dương Phong thấy được sự bài xích rõ rệt mà Cẩn Y đối với mình, hắn cố nhắc nhở bản thân rằng cô đang có bệnh. 

– Cẩn Y, nếu như ở nhà buồn chán quá hay là anh sắp xếp việc ở công ty cho em làm nhé? 

Dương Phong vẫn giữ thái độ ấm áp đó với Cẩn Y, cô không tới gần chỉ đứng yên trước cửa phòng tắm lắc đầu. 

– Em còn xưởng rượu. 

– Đừng tới xưởng rượu. 

Dương Phong lớn tiếng làm Cẩn Y nhíu mày nghi ngờ, hắn biết mình hơi quá nên dịu giọng. 

– Anh chỉ sợ em tới đó sẽ lại nhớ tới ba mẹ, tâm trạng của em sẽ tồi tệ thêm. 

Không phải, Cẩn Y nhìn ra trong lời nói của Dương Phong không chỉ riêng sự quan tâm dành cho cô mà còn là cho anh. Cô không vạch trần cũng không nói thêm gì, chân vẫn không di chuyển. 

Dương Phong thấy cô rất lạ nhưng không biết lạ ở chỗ nào, hắn bước tới bên cạnh cô nhỏ giọng. 

– Anh thật sự chỉ lo cho em thôi, sau này em đừng ra ngoài nhiều nữa, anh sợ tinh thần em đang không tốt sẽ bị kẻ xấu lợi dụng. 

Cẩn Y nâng mắt nhìn Dương Phong, hình như không phải anh đang lo cho cô mà trong lời nói mang hàm ý khác, cô nhẹ cười.

– Anh đang sợ cái gì, ai lợi dụng em? 

Dương Phong vốn dĩ không muốn nói nhưng hắn cũng không muốn cứ canh cánh chuyện này trong lòng, nhắc nhở cô một chút để hắn đỡ phải đau đầu. 

– Hôm nay có người thấy em từ trường bắn Lệ Nam trở ra, em tới đó làm gì vậy? 

Ở đâu đó trong tâm thất hoặc tâm nhĩ bên ngực trái của Cẩn Y bị thiếu đi một ít máu, cô giấu nụ cười nhạt nhoà thật sâu ở đầu lưỡi rồi mới lên tiếng. 

– Anh cho người theo dõi em? 

Dương Phong bước tới một bước, Cẩn Y lùi một bước, hắn bất đắc dĩ thở dài. 

– Là đối tác của anh vô tình thấy em rời khỏi đó, anh không có làm vậy, em đừng hiểu lầm, mà cho dù anh có cho người theo dõi em đi chăng nữa thì cũng bởi vì anh lo cho em, chúng ta là vợ chồng, anh không muốn giữa chúng ta có bí mật. Cẩn Y, có thể nói cho anh biết được không, em làm gì ở đó? 

Trường bắn Lệ Nam là của Ngô Hiểu, chuyện này ai cũng biết, cái Dương Phong muốn biết là Cẩn Y tới đó làm gì? Một cô gái an phận thủ thường như cô, quán bar còn chưa bao giờ tới, thì thú vui tao nhã kia cô không thể nào thử, có hay không cô tới đó là để gặp người? 

Cẩn Y cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình dưới sàn nhà, là sàn nhà lạnh hay lòng cô lạnh? Sao những lời của người đàn ông mà cô gọi là chồng lại khiến cô thấy rét run?

Nếu anh ấy đã biết cô tới trường bắn Lệ Nam thì cũng biết chủ của nơi đó là Ngô Hiểu. Anh ấy nói anh ấy lo cho cô, sợ cô bị người khác lợi dụng, người khác ở đây còn không phải là Ngô Hiểu sao.

Cẩn Y chìm trong mớ suy nghĩ không đầu không cuối mà chẳng hay Dương Phong đang đến gần, tới khi cô thấy đôi chân kia sắp chạm vào bàn chân mình thì đã muộn rồi. 

Dương Phong kéo cô vào lòng siết chặt, môi kề vào tai cô thì thầm thật khẽ. 

– Cẩn Y, sau này em đừng tới đó nữa, anh biết em không cố ý, anh chỉ sợ tên Ngô Hiểu kia có ý xấu với em. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, em có anh là đủ rồi.

Bàn tay Dương Phong vuốt ve lưng của Cẩn Y, môi kề tai cô hôn nhẹ, Cẩn Y sợ hãi đẩy hắn ra nhưng hắn mạnh bạo khoá hai cô lại, tròng mắt mang theo sự thèm khát.

– Cẩn Y, chúng ta còn chưa động phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK