Ngô Hiểu thẳng lưng bước phía sau nhân viên khách sạn tới phòng mới, Cẩn Y bị chỉnh đến không ngẩng mặt lên được, vội vàng bám sát sau lưng anh lí nhí hỏi nhỏ.
– Ông xã… anh đang giận sao?
Ngô Hiểu đứng trước cửa phòng đột nhiên quay lại nhìn làm cô giật mình đứng im thin thít. Anh nhíu mày thở hắt ra rồi xoay lưng đi vào phòng, bỏ lại một câu “nhẹ nhàng” nhưng cũng “nặng nề” không kém.
– Không giận.
Cẩn Y cắn cắn môi thở dài đi vào trong phòng, đợi nhân viên khách sạn chuyển hết đồ dùng rồi đóng cửa lại mới lén lút nhìn người đàn ông nhàn nhã gác tay lên sofa kia, đè thấp giọng tiếp tục “cầu hòa.”
– Em biết là anh đang giận nhưng mà… lúc đó mọi thứ chân thực như vậy em khó mà không tin được. Em biết sai rồi, sau này em sẽ không bao giờ nghi ngờ anh nữa, sẽ luôn luôn tin anh, đừng giận nữa có được không?
Cẩn Y di chuyển ra sau lưng Ngô Hiểu bóp bóp vai cho anh hết sức thành khẩn. Cô cũng chưa từng nghĩ sẽ không tin anh, chỉ là cô không tin mình đủ khả năng để níu giữ người đàn ông tài giỏi này, nói cô không tin anh là không đúng, cô chỉ tự ti về bản thân mình thôi.
Ngô Hiểu lặng thinh một lúc, bàn tay mềm mại của Cẩn Y vẫn không ngừng di chuyển trên vai anh. Anh biết cô có điều chất chứa trong lòng, biết cô sợ mình là “quạ đen” như những gì cư dân mạng đồn đoán. Đáy lòng anh sùng sục khó chịu nhưng vẫn không nỡ quát mắng cô, đợi ngọn lửa trong lòng dịu xuống đôi chút, anh mới nhẹ giọng lên tiếng.
– Ngồi xuống đây.
Cẩn Y nuốt một ngụm khí khô khan lẳng lặng nghe lời ngồi bên cạnh anh, Ngô Hiểu nghiêng đầu nhìn cô một lúc, ngữ điệu đã dịu đi mấy phần.
– Anh hỏi em, trên đời này em tin ai nhất?
Cẩn Y nâng mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, thầm biết muốn dập lửa phải đổ nước vào, cô không chần chừ ngay lập tức trả lời.
– Tin anh nhất.
– Vậy trên đời này ai là người em không được nghi ngờ?
Ngô Hiểu vẫn giữ khuôn mặt trịnh trọng đó, mày tằm vẫn chưa giãn ra. Cẩn Y chậc lưỡi đưa hai ngón tay cái vuốt nhẹ hàng mày của anh như cách anh đã từng làm với mình, hạ giọng ngọt như đường.
– Là anh, em sẽ không nghi ngờ anh, sẽ không hồ đồ nữa. Đừng giận nữa… nha…
Đôi mắt bồ câu to tròn của Cẩn Y khẽ chớp, trái tim của Ngô Hiểu cũng nhảy lên một cái nhưng anh đè nén lại quay mặt đi. Cẩn Y thấy anh đã mềm lòng liền chớp thời cơ kéo cổ anh xuống thấp, cắn nhẹ cánh môi anh một cái thì thầm.
– Em tin anh mà, đừng tính toán với em…
Sắt đá đến mấy thì chiêu mỹ nhân kế của vợ vẫn không thể vượt qua được, Ngô Hiểu đỡ lưng Cẩn Y đè xuống sofa, toàn thân úp lên người cô, da thịt cách lớp vải mỏng manh rục rịch, cổ họng hơi khàn khẽ hỏi.
– Vậy nếu như em gặp tình huống tương tự như vậy thêm một lần nữa, em sẽ giải quyết thế nào?
Cẩn Y tròn mắt, cẩn thận soạn lại câu hỏi của anh, trong đầu nghĩ ra từng câu chữ hoa mỹ nhất để lấy lòng nhưng còn chưa kịp tuôn ra khỏi miệng thì anh đã đột ngột ngồi dậy, khuôn mặt tiếp tục hầm hầm.
– Xem ra em vẫn chưa rút kinh nghiệm thì phải.
Cẩn Y trợn mắt vội vàng giải thích.
– Em vẫn chưa trả lời mà, anh chỉ mới vừa hỏi thôi, còn phải cho em suy nghĩ cách hành động đã chứ.
– Cái này cũng phải cần suy nghĩ sao? Việc em cần làm chỉ đơn giản là tát thật mạnh cho cô ta nhớ, còn nếu em sợ đau tay thì đứng một bên xem anh ném cô ta ra ngoài. Vương Cẩn Y, em nhân từ quá rồi.
Nói rồi Ngô Hiểu đi tới vali của mình đem hai cái tai nghe bluetooth nhét vào tai cô, lạnh mặt nghiêm giọng.
– Nghe thật kỹ rồi học thuộc lòng cho anh, nghe cách họ đã lừa em như thế nào, để xem em còn dám nghi ngờ anh nữa không.
Ngô Hiểu kết nối đoạn ghi âm lời khai của Châu Tĩnh Anh lúc còn dưới sảnh cho Cẩn Y nghe, cô muốn chảy nước mắt, méo mó mặt nhưng không dám phản bác, anh nói là không giận nhưng thà là anh giận chứ “bình tĩnh” theo cách của anh đáng sợ quá.
Cẩn Y bị bắt ngồi nghiêm chỉnh trên sofa nghe kỹ từng lời Châu Tĩnh Anh nói, Ngô Hiểu ngồi trên giường giám sát cô không rời. Được một lúc, Mộc Vu dẫn nhân viên trang điểm đến sửa soạn cho Cẩn Y dự buổi tiệc tối nay. Ngô Hiểu vẫn ngồi im nhìn cô không cho cô tháo tai nghe xuống.
Một hồi trang điểm đã xong, váy dạ hội đã được mặc, cô gái xinh đẹp như một đóa bạch thiên hương động lòng người, lộng lẫy đứng trước mặt Ngô Hiểu.
Từng đường nét quyến rũ của Cẩn Y hiện rõ lên với bộ váy màu trắng đính kim sa bắt mắt, một bên vai trễ xuống, phần eo ôm sát, tà váy đuôi cá với chất liệu vải mềm mại uyển chuyển, cộng thêm làn da trắng mịn màng của Cẩn Y làm cô nổi lên bần bật, nhân viên trang điểm nhìn cũng suýt xoa. Ngô Hiểu cũng không ngoại lệ nhưng chỉ khác là anh không khen thành tiếng mà thôi.
Cẩn Y chuẩn bị xong, Ngô Hiểu cũng đã thay một bộ vest màu đen lịch lãm, tóc chải chuốt bóng bẩy, dáng người cao chuẩn quý phái. Khoảnh khắc này Cẩn Y phải lặng lẽ cảm thán “trong lòng cô anh là mỹ nam đẹp nhất.”
Nhưng đẹp trai không có nghĩa là dễ dãi, Cẩn Y vẫn phải nghe đoạn ghi âm lập đi lập lại nãy giờ đến mức muốn thuộc lòng. Để có thể gỡ cái thứ đáng ghét này ra khỏi người, cô tiến tới bên cạnh Ngô Hiểu vờ chỉnh lại cà vạt cho anh nịnh nọt.
– Ông xã, anh nói xem, tại sao trên đời này lại có người đàn ông hoàn mỹ như anh vậy…
– Không có tác dụng đâu, em học thuộc từng từ cho anh, tối nay anh sẽ kiểm tra em sau. Cho phép em gỡ một bên, còn bên kia phải giữ nguyên, đây là hình phạt cho một người vợ hồ đồ dám không tin tưởng chồng mình.
Anh giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh đưa khuỷu tay về phía Cẩn Y, cô muốn mếu, e dè hỏi.
– Quan hệ của chúng ta bây giờ…
– Em còn lo chuyện này sao? Lúc chiều ầm ĩ như vậy ai chẳng biết em đã là người phụ nữ của anh. Tối nay có rất nhiều phóng viên tới lấy tin tức, tiện thể hé mở cho họ biết một chút quan hệ của chúng ta đã tới đâu để họ đỡ bỡ ngỡ. Thẳng lưng lên, vợ của Ngô Hiểu, có Ngô Hiểu chống lưng không việc gì phải sợ cả, việc của em là học cách tin tưởng anh đi.
Đôi mắt đen sâu như ở tận lõi trái đất của Ngô Hiểu làm Cẩn Y không thể phản kháng. Cô lặng lẽ nắm lấy khuỷu tay anh thầm nhủ “để người đàn ông này giận còn đáng sợ hơn bị người ta dí súng vào đầu.”
Bữa tiệc họp mặt báo chí trình làng chi nhánh mới không quá lớn nhưng vẫn hết sức trang trọng, được tổ chức ngay sảnh lớn khách sạn Nam Ninh. Lúc Ngô Hiểu và Cẩn Y bước xuống, rất nhiều ống kính máy quay chĩa về hướng hai người họ, vài người nhận ra Cẩn Y liền đặt câu hỏi về mối quan hệ giữa hai người với Ngô Hiểu nhưng anh chỉ nhẹ cười không trả lời.
Lúc Ngô Hiểu bước lên sân khấu trả lời các câu hỏi liên quan tới chi nhánh mới thì Cẩn Y đi tìm thức ăn bỏ bụng. Thoát khỏi ông chồng bá đạo của mình, cô liền lén lút tháo tai nghe nhưng còn chưa kịp tìm chỗ giấu thì tiếng loa từ sân khấu vang vang, giọng nói trầm ấm của người đàn ông anh tuấn lọt vào não Cẩn Y và tất cả mọi người.
– Ngô phu nhân, em có muốn trả bài ngay tại đây không?