• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vòng tay của Ngô Hiểu rất ấm nhưng lại khiến Cẩn Y bất giác rùng mình, cô đủ tỉnh táo để nhận thức được nên tiến hay lùi, người đàn ông này không dành cho cô vậy nên thay vì ôm lấy thì cô phải đẩy anh ra xa. Nhưng suy nghĩ và thực tế hoàn toàn khác nhau, cả nghĩa bóng và nghĩa đen cô đều không thể làm được, tay của anh ta siết chặt không buông, một giây tiếp theo đã nằm trên người của cô không chừa kẽ hở. 

Cẩn Y xuôi hai tay, đáy mắt chưa khô nước tĩnh lặng nhìn gương mặt anh tuấn kia đang trầm ngâm đối diện, môi nhỏ khẽ ngân lên một khúc “điếu văn” để kết thúc một mối tình chưa từng bắt đầu. 

– Tôi từng là vợ của Dương Phong, dẫu tờ giấy ly hôn đã được đặt bút ký tên thì ai ai cũng biết tôi từng là vợ của hắn. Vậy nên dẫu một ngày nào đó tôi có rung động với anh đi chăng nữa thì chúng ta cũng không thể đến với nhau, anh là người thông minh, anh hiểu tôi đang nói gì mà đúng không? Vậy nên mong anh hãy đối xử với tôi như một người bình thường, đừng nói lời yêu tôi nữa. 

Mi mắt Ngô Hiểu rủ xuống sâu hơn, người con gái mỏng manh như cánh én ngại va chạm với cuộc đời, ngại cả yêu thương. Anh gục đầu bên cổ cô không thoả hiệp. 

– Anh đã từng nói mặc kệ họ nói gì đi rồi mà, sau khi em ly hôn chúng ta đến với nhau là hoàn toàn hợp pháp, vậy thì còn sợ ai chỉ trích cười chê. Em cứ việc tập yêu anh thôi, những thứ cứ để anh lo, cũng đừng bao giờ bảo anh ngừng nói yêu em, bởi anh sẽ nói cả đời. 

Kẻ trên người dưới dán sát vào nhau nhưng lại không trần tục, người ở dưới biết rõ không phải là yêu nhưng vẫn nằm im không nhúc nhích, mỗi một lần trái tim cô đập sai nhịp sẽ lại nín thở một lần để nó đừng đi sai hướng nhưng người ở bên trên lại ngăn cản cô làm điều đó bằng một câu trầm mặc. 

– Để trái tim em được tự do đi, đừng cưỡng ép nó đi theo lý trí, đừng do dự khi người đó là anh. 

Cả hai im lặng, Ngô Hiểu với tay tắt đèn, bóng tối bao trùm đến nghẹt thở, anh rời khỏi cơ thể của Cẩn Y, ôm lấy cô như mọi ngày. 

Phòng tối nhưng mắt Cẩn Y sáng, cô co người muốn tránh. 

– Anh đã nói cho tôi thuê một phòng riêng rồi mà, sao anh còn ở đây? 

– Anh cho em thuê phòng, chứ đâu nói sẽ để cho em ngủ một mình, ngoan, sáng mai anh đưa em đi làm thủ tục ly hôn, sẵn tiện đăng ký kết hôn cho chúng ta luôn một thể. 

Lúc này Cẩn Y đã thật sự chịu hết nổi, cô ngồi bật dậy đẩy mạnh vai của Ngô Hiểu sang một bên, lớn tiếng. 

– Anh bớt nói lời điên khùng đi, về phòng của anh mà ngủ. 

Ngô Hiểu cũng ngồi dậy, trong bóng tối không ai nhìn rõ mặt ai, anh ngồi ngay ngắn nghiêm túc nói. 

– Không đăng ký bây giờ thì dịp khác cũng phải đi, công việc của anh bận lắm, vậy nên làm một lần cho đỡ mất thời gian. Nhưng nếu em không thích thì đợi khi khác vậy, anh chiều em. 

Anh cười, như thể mình là một người rất rộng lượng, Cẩn Y nghiến răng, ngay bây giờ có thể phun ra một ngụm máu. Cô tức giận kéo tay Ngô Hiểu xuống giường dùng hết sức đẩy ra khỏi phòng rồi chắn trước cửa. 

– Đừng có làm giống như tôi và anh yêu nhau thắm thiết nữa, ngày mai tôi sẽ đi một mình, anh… 

Lời còn chưa nói hết hai mắt Cẩn Y va vào đôi chân đang đứng thẳng tắp của Ngô Hiểu, chẳng phải là bị thương sao? Nhìn không giống. Cô nghi ngờ giương mắt nhìn anh, giọng lạc đi vì lớn tiếng. 

– Chân của anh bình thường đúng không? Đồ lưu manh. 

Cẩn Y đóng mạnh cửa để Ngô Hiểu bơ vơ ở bên ngoài, anh nhìn xuống hai chân mình rồi vô cớ bực mình, tất cả là tại Mộc Vu. 

Sáng hôm sau Cẩn Y dậy sớm, cô thay một bộ váy màu be tay dài, ngắn ngang gối, cổ sơ mi, chân váy chữ A thanh lịch rồi đi xuống nhà. 

Ngô Hiểu ngồi bên bàn ăn gọi cô đến ăn sáng, Cẩn Y ngồi ở ghế đối diện nhìn anh rất lâu mới lên tiếng. 

– Hôm nay… Anh có đi cùng tôi không? 

Cô sợ anh ta sẽ đi đăng ký kết hôn cùng cô thật, vừa ly hôn đã có chồng khác thì còn ra thể thống gì. 

Ngô Hiểu đẩy phần bít tết sang cho cô nhẹ nói. 

– Anh sẽ không làm em khó xử đâu. 

Hôm nay anh xuất hiện ở đồn cảnh sát không phải là ý hay, Cẩn Y đang nắm phần cán dao, Dương Phong nắm phần lưỡi, có người thứ ba xuất hiện tình thế sẽ đổi chiều. Kịch hay vẫn còn chưa hạ màn, anh không dám điền chữ “the end.”

Đột nhiên Ngô Hiểu nghiêm túc làm Cẩn Y không được tự nhiên, anh ta chỉ nói một câu rồi không nói gì nữa. Phần bít tết trong đĩa của anh đã được cắt sẵn từng miếng nhỏ, lúc này cô mới nhớ ra anh đang bị thương. Hôm qua còn nói với trợ lí Mộc rằng cô sẽ chăm sóc cho anh ta nhưng hình như cô chưa hề làm gì cả. 

Cẩn Y ngượng ngùng cúi đầu cắt miếng bít tết của mình hỏi vu vơ. 

-Anh… Còn đau nhiều không? 

Ngô Hiểu ngẩng mặt nhìn Cẩn Y, anh nâng môi cười rất nhanh đã thu lại rồi lạnh nhạt trả lời. 

– Em đâu có quan tâm, còn hỏi làm gì nữa. 

Nói rồi cầm áo vest rời đi, không nói thêm lời nào nữa. Cẩn Y ngồi tại chỗ hoang mang không ít, anh ta đang giận sao? 

Bữa sáng mất ngon, Cẩn Y đứng lên chuẩn bị đi tới đồn cảnh sát, chú Lâm đợi ở chỗ cũ rồi lên xe đi cùng cô, lúc tới nơi Dương Phong đã đứng ở cửa. 

Gương mặt hắn có phần tiều tụy nhưng nét lãng tử không hề giảm đi, dáng dấp này ngày trước cô luôn mong nhớ, vậy mà hắn nỡ lòng nào đâm nát trái tim cô. 

Cẩn Y đi lướt qua người hắn, hắn đuổi kịp bước song song với cô, nói khẽ. 

– Em trốn rất giỏi nhưng em biết không? Hôm nay anh phải đốt cái hang của em rồi. 

– Đồ cặn bã, bớt sủa đi. 

Cô giương cao mắt đi thẳng tới chỗ cảnh sát Hàn Trạch. Sự gai góc này của Cẩn Y làm Dương Phong phải khựng lại một lúc, là ai dạy cô ăn nói kiểu này vậy? 

Hàn Trạch mời ba người họ vào phòng riêng, bên trong có thêm hai cảnh sát nữa. Dương Phong tự nhiên ngồi xuống hất cằm lên cao đợi Vương Cẩn Y gục ngã khi là người thua cuộc. 

Hàn Trạch đặt kết quả kiểm định sức khỏe của Cẩn Y lên bàn, vào việc luôn để đỡ mất thời gian. 

– Theo kết quả kiểm định sức khỏe và thương tích trên người của cô Vương cho thấy, cô ấy mắc một chứng bệnh về thần kinh, vậy nên sẽ không điều chỉnh được hành vi của mình. Anh Dương trong lúc không kiềm chế được cảm xúc đã ép buộc cô ấy quan hệ và còn để lại thương tích, vậy nên chúng tôi sẽ giải quyết đơn ly hôn theo đúng nguyện vọng của cô Vương đây, ngoài ra anh còn phải bồi thường tổn thất tinh thần cho cô ấy, mong anh hợp tác. 

Hàn Trạch dứt lời liền nhận được cái cười khẩy đầy coi thường của Dương Phong. Hắn bắt chéo chân, tay gõ lên mặt bàn thong thả buông lời châm biếm. 

– Cảnh sát Hàn chưa nhận được điện thoại của cục trưởng Dương sao? Anh không có thẩm quyền để giải quyết chuyện này, cái kết quả kiểm định vớ vẩn kia có bị tráo hay không làm sao tôi biết được, nếu muốn thì ra tòa giải quyết, các người không có quyền quyết định thay tôi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK