• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Phong đứng bên ngoài phòng vệ sinh nữ thử gọi điện thoại cho Cẩn Y nhưng không ai bắt máy rồi chợt nhớ ra là cô không mang theo túi xách. Hắn sốt ruột, mấy lần muốn đi vào trong xem thử nhưng dù gì cũng là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, để người khác đồn đại xông vào nhà vệ sinh nữ thì không hay. 

Bữa tiệc ngoài kia cũng đã bước vào phần quan trọng, không có hắn mọi người lại đàm tiếu, trong mắt họ, Dương gia là một gia đình chuẩn mực, vì vậy thể diện rất quan trọng. Dương Phong không vui, mang bộ mặt hầm hầm trở lại buổi tiệc. Vương Cẩn Y từ khi bị bệnh đến giờ rất lạ, hình như không còn nghe lời nữa. 

Nghĩ về những biểu hiện thất thường của Cẩn Y, hắn lại khó chịu nhưng khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia đứng bên bàn tiệc ngó trái ngó phải tìm người, tâm tình lại đột ngột dịu xuống. 

Sau khi quay trở lại đây thì Cẩn Y không nhìn thấy Dương Phong đâu, nhân viên khách sạn nói hắn ta đã đi về hướng nhà vệ sinh nữ, cô biết hắn đã đi tìm mình. Thay vì chạy đi tìm hắn thì Cẩn Y đứng tại chỗ làm bộ dạng bồn chồn lo lắng để hắn không nghi ngờ. 

Dương Phong tới gần ôm lấy bả vai của Cẩn Y nói nhỏ. 

– Em đi đâu vậy? 

Tròng mắt của Cẩn Y ửng đỏ, là bị cô dụi đến đỏ. Cô bám lấy cánh tay của hắn sụt sùi. 

– Em đi vệ sinh rồi đi ra ngoài cho dễ thở một chút, lúc quay trở lại không thấy anh, em tưởng anh đã bỏ em rồi. 

Cô gái ngoan như mèo con dính sát lấy mình làm Dương Phong vô cùng dễ chịu, chút men rượu trong người làm hắn hưng phấn hơn bao giờ hết. Nếu không phải đang còn trong bữa tiệc thì hắn sẽ thuê ngay một phòng giam giữ đóa hoa kiêu sa này ở dưới thân mà phóng túng. 

Dương Phong xoa nhẹ chiếc cằm xinh đẹp của Cẩn Y cưng chiều. 

– Anh không bỏ em, anh đi tìm em. Đừng khóc nữa, chúng ta đi tới khu vực trung tâm thôi. 

Hắn nắm tay cô chen chúc qua những vị khách, cô rất muốn phỉ nhổ sự giả tạo của hắn, muốn giẫm hắn ở dưới chân cho hả dạ nhưng tình cảnh này không cho phép cô làm việc đó. 

Cẩn Y và Dương Phong đứng ở dưới nhìn Dương Đổng đứng trên sân khấu cầm micro cảm ơn quan khách đã đến chúc mừng sinh nhật của mình. Một vài người đứng phía sau Cẩn Y bắt đầu xì xầm to nhỏ. 

– Hôm nay chủ tịch Dương mời nhiều người tới như vậy chắc chắn là để tạo thêm mối quan hệ rồi, nếu Dương tổng giành được gói thầu Vân Dung thì CFCC sẽ lên như diều gặp gió, đè bẹp Thời Vạn là điều sớm muộn thôi. 

– Còn phải nói, hai cha con nhà họ Dương đều muốn san bằng Ngô Hiểu mà, họ đâu có đấu đá trong lòng mà bày ra cho thiên hạ thấy. 

Có lẽ vì tiếng nhạc quá lớn nên Dương Phong không để ý có người đang bàn luận về mình nhưng Cẩn Y thì nghe rất rõ. Cô cứ tưởng chỉ có tên khốn này mới cạnh tranh với Ngô Hiểu nhưng cả Dương Đổng cũng vậy, hai cha con lên cùng một chiếc thuyền để đè bẹp con riêng của vợ sao? Thật nhàm chán. 

Bữa tiệc chưa kết thúc Cẩn Y và Dương Phong đã về trước, hắn đã ngà ngà say, đàn ông khi có rượu trong người thường không kiềm chế được mình. Vậy nên Cẩn Y lại bắt đầu lo lắng, ngay khi vừa đặt chân vào nhà, việc đầu tiên là đi tìm Tiểu Mai. 

Dương Phong ở phía sau nhìn Cẩn Y luống cuống cũng đoán được là cô đang tìm cách chạy trốn. Hắn ở một bên nhìn cô đến chán ngán, có người vợ nào lại tránh chuyện giường chiếu với chồng mình chứ, rất đáng ngờ. 

– Cẩn Y, tối nay sẽ có mưa to, em lên tầng ba đi. 

Dương Phong vừa dứt lời cũng là lúc Tiểu Mai mở cửa, Cẩn Y nép phía sau cô hầu nhỏ lắc đầu. 

– Em có Tiểu Mai rồi, anh đi nghỉ trước đi. 

– Nếu em còn như vậy, anh sẽ đuổi cô ta đấy. 

Dương Phong trừng mắt, rượu làm toàn thân hắn hừng hực lửa, lúc này chỉ muốn giải tỏa, chuyện dỗ dành gì đó đợi “gạo nấu thành cơm” rồi làm sau cũng được. 

Tiểu Mai bị thiếu gia dọa sợ nhưng không vì vậy mà bỏ rơi cô chủ của mình, cô dang hai tay che chắn Cẩn Y không cho ai xâm phạm nhưng điều này càng làm Dương Phong điên tiết hơn. Hắn bước tới định đẩy Tiểu Mai sang một bên nhưng rất may cho cô hầu gái là có người gọi điện tới cho hắn. 

Dương Phong lườm Tiểu Mai một cái như muốn giết người rồi bước ra phòng khách nghe điện thoại. Một chủ một tớ nhân cơ hội này liền chạy nhanh lên tầng hai, trước khi con quỷ trong người Dương Phong phát tác. 

Cẩn Y khóa trái cửa rồi kéo thêm một chiếc tủ nhỏ chặn lại. Cô có thể ngồi xuống nói lý lẽ với hắn nhưng trong mắt của hắn bây cô đang có bệnh, yếu đuối một chút, sẽ có lợi về sau. Chỉ là tình hình này không thể kéo dài lâu được nữa, hắn đang dần mất kiên nhẫn với cô rồi. 

Một lát sau ở dưới sân có tiếng động cơ xe truyền đến, có lẽ cuộc gọi vừa rồi rất quan trọng nên hắn đã đi ra ngoài, đêm nay cô không cần phải sợ nữa. 

“Tiếng nhạc.”

Tiểu Mai đưa điện thoại cho Cẩn Y, dãy số trên màn hình dù không được lưu tên những cô cũng biết là của người nào. Lúc này cô không muốn nghe thấy giọng của anh ta nhưng anh ta có thứ cô cần, vậy nên cô không thể từ chối. 

Cẩn Y ra ban công kề điện thoại bên tai. 

– Alo… 

– Hắn ta không làm gì em chứ? Không phải đàn ông nào cũng tốt như tôi đâu, có rượu trong người chỉ hôn em một cái mà chẳng làm gì. 

Ngô Hiểu một mình uống hết chai rượu vang đỏ, mang cái ly Cẩn Y đã dùng qua đem về nhà ngắm nghía. Thấy vật nhớ người liền không nhịn được gọi cho cô. 

Cẩn Y nghe từ miệng Ngô Hiểu thốt ra mấy lời ám muội đó, hai tai nóng lên định mắng một tràng thì anh ta lại lên tiếng. 

– Hắn đã đi khỏi chưa? 

Cẩn Y nhíu mày, quên luôn việc sẽ mắng người. 

– Sao anh biết? 

Ngô Hiểu cười nhẹ, nghiêng mắt nhìn dãy đèn nhiều màu dưới phố trầm giọng.

– Làm sao tôi có thể để một con hổ đói ở gần vợ mình, vài ngày tới hắn sẽ rất bận. Tối mai chúng ta sẽ có thời gian hẹn hò với nhau rồi. 

– Anh… 

Cẩn Y rít lên, muốn mắng nhưng chưa biết dùng từ nào. 

– Đừng giận, tôi gọi đến để nhắc nhở em một chút. Ngô phu nhân, em còn 29 ngày nữa để về bên tôi, cho nên muốn làm gì thì làm nhanh đi, nếu khó quá có thể gọi cho tôi để nhờ. Ngủ ngon nhé. 

Từ đầu đến cuối Cẩn Y chưa nói được mười từ anh ta đã tắt máy, có muốn chửi một câu cũng không có cơ hội. Không biết Ngô Hiểu đã làm gì mà Dương Phong đã đột ngột đi ngay trong đêm? 

*******

Toà nhà CFCC.

“Bốp.”

Dương Phong ném máy tính bảng xuống đất, tức giận cất lên một tràng chửi mắng.

– Ngô Hiểu à Ngô Hiểu, tao đã không động đến mày mà mày dám chọc ngứa tao sao?

Vốn tưởng buổi đấu thầu ngày mai sẽ diễn ra thuận lợi, thì hắn sẽ nghiễm nhiên trở thành nhà đầu tư chính thức của công trình khu đô thị Vân Dung nhưng Từ Khâm vừa hay tin, Ngô Hiểu đã đút đơn xin vắng mặt buổi đấu giá lần một nhưng vẫn bỏ ra một cái giá hời để các nhà đầu tư phải cân nhắc lại. Tên cặn bã này không động tay chân thì chưa biết sợ mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK