• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Hiểu vừa dứt lời thân trên của anh đã chẳng còn mảnh vải nào vướng lại, cơ bụng săn chắc lồ lộ, từng đường gân nam tính đẹp mắt chạy dọc hai bên cánh tay rồi dừng trước khuôn mặt hoàn mỹ không góc chết. Anh liếm cánh môi nhếch mày cười nhẹ rồi tìm tới “đóa hoa” như băng như ngọc đang thu mình trong góc giường. 

Cẩn Y biết mình bị anh lừa nhưng cô không kháng cự, giữa hai người là được pháp luật công nhận, cũng không phải chưa từng làm chuyện ân ái cùng nhau nhưng nói gì thì nói, không chạy không có nghĩa là da mặt dày không biết đỏ, cô co người thủ thân trừng lớn hai mắt hăm dọa. 

– Anh đừng làm loạn, em vẫn chưa sẵn sàng làm mẹ đâu. 

– Không sao, em chỉ việc mang đứa bé của chúng ta bên mình, đủ chín tháng mười ngày cứ vứt cho anh lo liệu. 

Ngô Hiểu tỉnh bơ như không, kéo dây khóa tuột chiếc váy vướng víu ra khỏi người cô, phần ngực của váy có sẵn đệm mút nên Cẩn Y không hề mặc áo lót, vậy nên chiếc váy vừa tụt xuống, hai quả đào tròn bị nhốt liền nhảy ra ngoài chào đoán chủ nhân của mình. 

Ngô Hiểu không để chúng thất vọng ngay lập tức cúi xuống cưng sủng, đầu lưỡi mềm quét một vòng tròn làm Cẩn Y run lên bần bật. Cô ngửa cổ ra sau chạm vào đầu giường, bàn tay nhỏ nhắn túm lấy một ít tóc của Ngô Hiểu nhưng tóc của anh ngắn cô không cách nào giữ được đành di chuyển xuống vai bấu chặt, giọng nói có phần lạc đi. 

– Anh đừng có… quá đáng… 

Ngô Hiểu chính là thích “quá đáng” miệng ngậm bầu sữa của “đứa con” chưa kịp về đích, tay xoa nắn bên còn lại của đứa con thứ hai. Cẩn Y không bị bệnh tim mà rối loạn nhịp đập, không mắc chứng hô hấp mà thở dồn dập chẳng ra hơi. Cả cơ thể không nghe lời hết cong lên rồi uốn éo, chẳng mấy chốc trên người đã bị lột sạch chẳng còn mảnh vải che chắn nào. 

Ngô Hiểu nhẹ nhàng nâng hai chân nuột nà của phu nhân tách ra rồi cúi xuống, bàn tay vuốt ve mạn sườn, cảm giác lành lạnh chạy dọc xuống hạ thân, khoái cảm dâng trào thêm ngây ngất, âm thanh rên xiết vang khẽ, vọng trong mấy góc tường khi “sự kiện chính” còn chưa diễn ra. 

Chợt bàn tay đang mò mẫm của Ngô Hiểu dừng lại, anh rời môi khỏi giữa hai chân cô, ngẩng đầu nhìn vào vùng bụng mềm mại xuất hiện một vết bỏng tròn, hai mắt nhíu lại thành một đường sờ nhẹ lên trên đó hỏi nhỏ. 

– Vết này từ đâu mà có? 

Tối đêm qua cô và anh ân ái, trên cơ thể cô chẳng có vết sẹo nào, sáng nay trước khi lên máy bay cũng đắm đuối một lúc mới buông ra, vết bỏng này còn rất mới, chẳng lẽ lúc anh rời đi đã xảy ra chuyện gì rồi? 

Cẩn Y đang trong hồi mơ hồ lạc lối thì bị kéo về, cô phụng phịu ngồi dậy cúi đầu xem thử anh đang nói tới cái gì, sau khi nhìn thấy dấu vết lạ trên bụng, bản thân đã phải suy nghĩ thật kỹ nó là thứ gì. Mất một lúc cô mới nhớ ra là do súng chích điện của Diệp Lăng Lăng gây ra, do chỉ bỏng nhẹ, lại không bị tróc da nên cô không hề hay biết, vậy nên cô cũng không quan tâm nhưng người đàn ông ở bên cạnh cô thì không như vậy. 

Cẩn Y cũng không định giấu diếm nhưng lần nào ở trước mặt người đàn ông này vốn từ của cô đều bay đi đâu mất, vậy nên để trả lời câu hỏi của anh cô còn phải bận rộn sắp xếp lại chữ cái trong đầu. 

– Vương Cẩn Y, anh đang rất gấp, em còn không nói anh sẽ áp dụng cách tính lãi cũ với em. Cứ chậm một phút thì tăng thêm một lần, nếu em chịu nổi thì cứ việc chậm, anh sẽ không hối thúc đâu. 

Ngô Hiểu gác tay lên đầu giường nghiêng đầu nhìn Cẩn Y, hai thân thể trần như nhộng ngồi trên giường lớn, anh không biết ngại nhưng Cẩn Y thì biết, cô lườm anh một cái kéo chăn che người lại nhưng anh nhanh hơn ném cái chăn duy nhất xuống sàn giương mắt nhìn cô, anh không nói thêm lời nào nhưng khiến Cẩn Y phải lạnh sống lưng nên ngoan ngoãn nhanh chóng thuật lại mọi chuyện. 

Sau một hồi trình bày không sót chi tiết nào Cẩn Y nghiêng người trượt dài xuống giường ôm bụng Ngô Hiểu trầm mặc. 

– Anh nói xem, liệu Diệp Lăng Lăng có lừa em không? Cô ta nói thứ em muốn tìm đang ở địa bàn Hồng Lâu, mà lúc đó Dương Phong lại chịu thả em ra, chuyện này không phải là rất đáng nghi ngờ sao? 

Cẩn Y rất bình thản nhưng người đàn ông của cô đã đỏ ngầu hai mắt, anh mới đi có mấy tiếng đồng hồ mà cô đã bị người ta chích điện rồi dí súng vào đầu, anh nuôi Hà Đình tốn cơm quá rồi, còn Hàn Trạch thì anh đã nghĩ xong tên để khắc lên bài vị cho cậu ấy. 

Thấy Ngô Hiểu im lặng không nói, khuôn mặt cực kỳ căng thẳng, cô biết anh đang nghĩ gì liền tìm cách hạ hỏa. 

– Anh đừng trách họ, là do em dễ tin người nên mới đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm, sau này nhất định em sẽ cẩn thận hơn, em nói thật đó. 

Ngô Hiểu hơi đảo mắt nhìn cô, nhấc cô ngồi giữa hai chân mình rồi đột ngột nhấn xuống, bị bất ngờ Cẩn Y không khỏi nhăn mặt nhưng mọi thứ ăn khớp rồi muốn thoát cũng không thể. Người đang chiếm thế chủ động là Cẩn Y nhưng Ngô Hiểu không cho cô di chuyển, mà giữ yên hai bên đùi của cô lại bàn chuyện đại sự. 

– Có lừa hay không chúng ta phải thử mới biết, địa bàn của chúng không khó tìm, anh sẽ cho người bí mật vào đó thăm dò, còn em thì phải ngoan ngoãn ở yên bên cạnh anh, không được chạy lung tung nữa tránh để xảy ra chuyện. 

Chưa nói đến chuyện chúng có dùng kế hay không nhưng nếu là mọi chuyện diễn biến theo những gì Cẩn Y nhìn thấy, thì có lẽ Dương Phong đang ấp ủ một âm mưu gì đó lớn hơn nên mới không đem Cẩn Y đi luôn lúc đó. Dương Thuần Khanh sắp tiêu đời rồi, hắn ta đang gom mẻ cuối rồi thoái lui, chuyện này không thể xem thường được. Hắn chơi tất tay ván cuối, anh cũng không thể bị động mà phải cẩn thận giăng lưới để hắn chui vào. 

Người phía dưới đang trầm tư suy nghĩ nhưng Cẩn Y ở bên trên đã xụi lơ, da dẻ trắng nõn đã chuyển sang sắc hồng, vòng eo mảnh khảnh đã bắt đầu lắc lư không chịu an phận. 

Ngô Hiểu ở trong cô lấp đầy không kẽ hở, từ dưới thân chạy ngược lên đỉnh đầu nóng phừng phừng, hai bàn tay mềm mại chống lên thành ngực anh khổ sở, muốn anh toàn thành cho mình nhưng ngượng ngùng không dám mở lời. 

Ngô Hiểu ở dưới đưa đôi mắt đặc biệt, một bên thiên thần, một bên ác quỷ của mình nhìn mỹ nhân đang chật vật, anh cười nhẹ đưa tay xoa nắn vùng ngực mềm mại đầy đặn của cô nhẹ giọng. 

– Nhắc lại anh nghe, nếu có kẻ xấu xa tính kế cướp chồng của em thì em sẽ làm gì? 

Cẩn Y bặm môi ném cái tai nghe xuống sàn dứt khoát trả lời. 

– Em sẽ báo cảnh sát bắt cô ta. 

– Vậy sao này em có còn nghi ngờ anh nữa không? 

Cẩn Y thở hổn hển nhấc hông lên liền bị Ngô Hiểu đè lại, cô nhăn trán buồn bực trả lời. 

– Không… sẽ không bao giờ nghi ngờ anh nữa. 

Ngô Hiểu gật gù vừa ý buông tay, cười gian.

– Tốt, Ngô phu nhân học bài rất tốt, vậy hình phạt dành cho lòng tin dễ bị lay chuyển của em đó là, phiền em hôm nay phải tự thân vận động. 

Cẩn Y trợn mắt không phục, cả ngày hôm nay cô bị chỉnh đủ rồi nên không muốn mình chịu thiệt, liền ương ngạnh hất cằm phản đòn. 

– Anh không động thì em không động, thử xem sức chịu đựng của ai tốt hơn. 

Cẩn Y rất dễ tính nhưng đã bướng thì không ai bằng, hai thân nhiệt được đẩy lên ở mức cao nhất, chừng năm phút trôi qua người nằm bên dưới đã sắp nổ tung liền ngồi bật dậy đè cô ở dưới thân đẩy mạnh vào, hơi thở nóng bỏng dồn dập. 

– Em thắng rồi nhưng bé cưng của anh mới là người về đích, em không chịu vận động thì anh sẽ cho bụng của em phình to nhưng mà em yên tâm, đến lúc đó Ngô Hiểu anh sẽ tùy em sai bảo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK