• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩn Y và Ngô Hiểu rất nhanh đã tới xưởng rượu, Lâm Mẫn thấy Cẩn Y đến cảm thấy khó xử liền mắng Châu Thành. 

– Tôi đã bảo cậu đừng cho con bé biết rồi mà. 

Châu Thành nép một bên chậc lưỡi thở dài. 

– Anh bị thương nặng như vậy, xưởng rượu này còn ai chống đỡ nổi ngoài cô ấy. 

Vợ chồng Vương Đạt mất cũng đã gần hai tháng, thời gian này hàng hoá cạn kiệt, nhập được lô hàng mới lại bị bọn người Hồng Lâu chặn đường cướp trắng trợn, thiệt hại nặng nề cả người lẫn hàng, địa bàn cũng không giành được, sau này muốn làm ăn cũng chẳng phải dễ dàng nữa. 

Lâm Mẫn chèo chống xưởng rượu này thời gian qua, nay bị thương nằm một chỗ, không có ai đứng ra lo liệu thì thành viên của Phi Ân chắc chắn sẽ không trụ nổi ở đây. Vương Cẩn Y dẫu chân yếu tay mềm nhưng tài sản này là của cô ấy ít nhất cũng phải có trách nhiệm. 

Cẩn Y ngồi bên mép giường nhìn vết thương trên bả vai của chú Lâm, vì sợ cảnh sát dòm ngó nên không thể tới bệnh viện nhưng cũng đã được băng bó đàng hoàng, những người khác cũng bị thương không ít. Cô rủ mi bình tĩnh hỏi. 

– Mọi người vẫn còn tiếp tục buôn hàng sao? 

Lâm Mẫn ái ngại nhìn Cẩn Y không biết phải trả lời thế nào, xung quanh im lặng, cô lại tiếp tục hỏi. 

– Những vết thương này là do ai gây ra? 

Châu Thành lúc này mới dám lên tiếng. 

– Là thằng khốn Dương Phong, người của chúng ta còn đang mắc kẹt ở biên giới, có lẽ… Đã chết hết rồi. 

Chết… Cẩn Y đứng lên nhìn Châu Thành hỏi thật kỹ. 

– Là hắn ta bắn chết sao? Chết bao nhiêu? 

Châu Thành cúi đầu không dám nói lớn. 

– Hai mươi người. 

Cẩn Y bàng hoàng ngồi thụp xuống, hai mươi nhân mạng ra đi chỉ trong một đêm. Tên khốn nạn đó, bàn tay của hắn đã nhuộm bao nhiêu máu tanh rồi? 

Dằn sự tức giận trong lòng xuống, Cẩn Y đứng lên đi tới giữa phòng nhìn từng người một cao giọng. 

– Bây giờ mọi người đã nhận thấy hậu quả của việc làm phi pháp chưa? Sống trong bóng tối, chết chẳng dám kêu oan, cái chết của những người còn phơi sương phơi gió ngoài kia chẳng những không được cảm thông mà còn bị người đời ra sức chửi rủa. Nếu như lúc đầu mọi người nghe lời tôi phân trần thì đâu xảy ra sự việc này. Hai mươi người, là mươi người đó. 

Đáy mắt long lanh nước nhưng Cẩn Y không dám để nó rơi, việc này cô phải đứng ra giải quyết ổn thoả để ba mẹ ở nơi chín suối cũng cảm thấy yên tâm phần nào. 

Cẩn Y bảo chú Lâm giao lại số tài sản kia cho mình, cô trích ra một số tiền lớn nhờ Châu Thành lo hậu sự cho những người đã chết, gửi thêm một ít cho gia đình họ rồi nói những lời cuối cùng. 

– Sự việc lần này là một bài học lớn dành cho mọi người, chỉ vì tuyến đường không phải là của mình mà ba mẹ tôi bị giết, mọi người bị thương và hai mươi người nằm lại tại đó, có đáng không? Sau này nếu mọi người rửa tay quay đầu, Vương Cẩn Y tôi sẽ đảm bảo cho mọi người cơm no áo mặc, nếu ai cảm thấy không phục muốn gắn bó với con đường phạm pháp đó thì xin mời rời khỏi Phi Ân, sống chết đều không liên quan đến nơi này nữa. 

Tất cả im lặng cúi đầu không phản bác, bọn họ buôn hàng bao nhiêu năm nay lần đầu chứng kiến cảnh chết chóc như vậy nên rất hoảng sợ, lần trước Vương Cẩn Y đến khuyên họ quay đầu họ đã mỉa mai cô nhưng bây giờ lại thấy lời cô nói hoàn toàn thuyết phục. 

Cẩn Y đưa thêm cho Châu Thành một số tiền để trị thương cho các thành viên khác, dặn dò họ thời gian này đừng nên ra ngoài, chuyện hai mươi người kia cô sẽ lo liệu rồi rời đi. 

Lâm Mẫn nhìn theo cảm giác có lỗi dâng lên từng lớp, ông biết Cẩn Y là người chịu khổ hơn ai hết, trách nhiệm đang đè nặng lên đôi vai gầy nhỏ kia, lần này chính là do ông đã làm sai. 

Xe của Ngô Hiểu vẫn còn chờ ở bên đường, anh không vào trong xưởng rượu cùng cô vì bây giờ anh chỉ là người ngoài, chuyện riêng của cô để cô toàn quyền quyết định, anh lặng lẽ ở sau lưng làm người bảo hộ cho cô. 

Cẩn Y ngồi vào xe tâm trạng lúc này mới trùng xuống, cô ngửa cổ ra sau mím môi đầy mệt mỏi. Ngô Hiểu bảo Mộc Vu khởi động xe rồi kéo cô nằm lên đùi mình nhẹ hỏi. 

– Thế nào rồi, có nghiêm trọng lắm không? 

Cẩn Y nằm yên không kháng cự, cô xoay mặt vào bụng anh suy nghĩ miên man. Chú Lâm là người thân thiết nhất với cô còn gạt cô, bây giờ cô chỉ còn có người đàn ông này để mà tin tưởng, lỡ như có một ngày anh cũng dối lừa cô thì cô phải làm sao đây? 

Thấy Cẩn Y trầm tư Ngô Hiểu cũng không hối thúc, anh áp tay mình lên má thắm của cô an ủi. 

– Nhắm mắt lại một chút rồi mọi thứ sẽ qua nhanh thôi. 

Cẩn Y nghe lời nhắm mắt lại, quả nhiên khi thư giãn tâm thức sẽ khai thông được rất nhiều điều, cô ngồi bật dậy kể cho Ngô Hiểu nghe tình hình rồi hỏi ý kiến của anh. 

– Ở biên giới còn hai mươi thành viên của Phi Ân bị Dương Phong bắn chết, nếu bây giờ tôi báo cảnh sát thì mọi chuyện có khả quan hơn không? 

Hai mươi người không phải là ít, mà cô cũng không muốn họ chết oan ức như vậy, không thể để cho tên khốn kia đắc ý mãi được, dù thời gian có bao lâu, có đi đường vòng thì hắn cũng phải trả giá. 

Ngô Hiểu nhẹ gật đầu vén sợi tóc qua tai của cô. 

– Cứ làm những gì em muốn, anh ở phía sau hỗ trợ cho em. 

Anh không nói lời hoa mỹ, không vạch rõ đường đi nước bước cho cô nhưng chỉ bằng vài lời đơn giản này đã khiến cô an tâm không ít. 

Để cảnh sát không nghi ngờ Cẩn Y sắp xếp một nhóm phượt thủ giả vờ đi khám phá vùng biên giới, những người này đều là người của Ngô Hiểu. 

Họ làm đúng theo kế hoạch vờ vô tình phát hiện ra người chết rồi báo cho lực lượng chức năng, tranh thủ lúc này cũng chụp không ít hình ảnh hiện trường rồi tung lên mạng xã hội. Tất nhiên bọn họ sẽ bị phạt tiền về hành vi đăng ảnh vi phạm lên mạng nhưng trước đó những bức ảnh kia đã lan truyền khắp nơi rồi. 

Khu vực biên giới không nằm trong phạm vi xử lý của cục trưởng Dương Thuần Khanh cậu ba của Dương Phong, mà thuộc quyền xử lý của quân đội, sau đó họ sẽ bàn giao lại cho cơ quan chức năng ở khu vực đó điều tra. Nếu phát hiện ra manh mối Dương Phong muốn lo lót cũng là điều không thể. 

Mọi thứ diễn ra đúng theo kế hoạch, Cẩn Y ngồi trong phòng không ngừng lướt xem cập nhật thông tin mới, những người chết đều không trực tiếp làm trong xưởng rượu nên Phi Ân cũng tránh bị điều tra. 

Cẩn Y bận bịu cả một ngày nhưng lòng còn ngổn ngang trăm mối đến khi nhìn lại đồng hồ đã là mười giờ đêm. Cô lê bước ra ban công nhìn bóng đêm xa xăm ở trước mặt, tự hỏi rằng đến bao giờ tâm mới được bình yên? 

– Còn lo lắng gì nói anh nghe đi. 

Ngô Hiểu vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, áp sát ngực vào phần lưng đã sớm bị gió đêm làm lạnh. Kề mặt vào má cô đặt lên một nụ hôn thật nhẹ rồi hoà với xa xăm nhìn bóng tối cùng cô. 

Cẩn Y mới đầu còn giật mình rồi có ý định muốn đẩy người đằng sau ra nhưng cuối cùng lại để yên như vậy, cô ngả đầu tựa lên vai anh nói thật chậm. 

– Cho tôi mượn bờ vai này một lúc, tôi sẽ trả lãi cho anh. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK