• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bìa rừng sát biên giới. 

Lâm Mẫn ngồi trên một tảng đá nhỏ nhìn bóng đêm bao trùm mọi thứ, chỉ còn ánh sáng le lói của đầu thuốc đỏ rực. Tiểu Bá đạp mũi giày chà nát tàn thuốc dưới đất rồi bước lại gần chỗ Lâm Mẫn nhỏ giọng. 

– Anh Lâm, con gái của em đang bệnh, xong chuyến lần này anh cho em ứng trước một mớ đi. 

Lâm Mẫn không nhìn Tiểu Bá, thả một vòng khói lượn lờ trước mặt hơi nâng giọng. 

– Cậu ứng nhiều quá rồi, bớt chơi bạc để dành tiền cho con gái đi. 

Nói rồi Lâm Mẫn quay qua nhìn những thành viên còn lại. 

– Chuẩn bị đi, hàng tới rồi. 

Tiểu Bá liếc Lâm Mẫn bằng nửa con mắt, hắn theo Phi Ân bao nhiêu năm nay chẳng lẽ ứng nhiều tiền một chút cũng không được sao? Vương Cẩn Y giao hết tài sản cho ông ta cất giữ rồi, có phải là muốn giành làm của riêng hay không? 

Lối mòn ở biên giới rất hẹp nên không thể lái xe vào trong, bên giao hàng phải đóng thùng khuân vác vào tận nơi mà phía Lâm Mẫn cũng phải khuân vác ra ngoài. Cuộc giao dịch diễn ra nhanh chóng, thành viên của Phi Ân hì hục đem hàng trở ra xe. Ban đêm ở đây rất nguy hiểm, lỡ như gặp đội tuần tra, thân thì khó thoát mà hàng thì mất trắng. 

Lâm Mẫn cũng phụ đàn em một tay để nhanh chóng rời khỏi nhưng đi đêm thì gặp ma, từ trong những lùm cây nhảy ra vô số tên mặt mày dị hợm cầm súng chĩa tứ hướng, một tên trong số đó lên tiếng. 

– Buông hàng xuống, nếu không tụi tao bắn chết. 

Lâm Mẫn ra hiệu cho các thành viên khác hạ thùng hàng xuống rồi nhanh tay móc súng nhưng còn chưa kịp bóp cò thì một giọng nói quen thuộc vang lên. 

– Chú Lâm, lâu quá không gặp. À không… Chúng ta mới gặp sáng nay mà. 

Dương Phong dựa vào một thân cây, ăn mặc sang trọng, tay cầm điếu xì gà thư thả nhả khói, bên cạnh còn có Từ Khâm và Diệp Lăng Lăng đang chĩa súng về hướng này. Ngoại trừ Lâm Mẫn ra thì các thành viên còn lại của Phi Ân đều hết sức bất ngờ trước sự xuất hiện của hắn, lúc này bọn họ mới biết thì ra ông chủ giấu mặt của Hồng Lâu chính là Dương Phong, con rể của Vương Đạt và Hà Kiều Ân, chẳng trách Vương Cẩn Y vừa mới ly hôn với hắn. 

Lâm Mẫn biết bọn chúng sẽ đột kích nên đã cho người canh gác ở phía ngoài nhưng xem ra lành ít dữ nhiều rồi. Ông biết rõ bọn chúng không chỉ muốn cướp hàng liền nhếch môi cười châm chọc. 

– Mày muốn cướp à? Lại đây tao cho mày cướp. 

Dương Phong ném điếu xì gà xuống một bãi cỏ làm nó bắt lửa bốc cháy nhưng rất nhanh đã tàn vì phần rễ hơi ẩm ướt. Hắn đứng thẳng người, đuôi mày hơi nâng chậm rãi nói. 

– Hôm nay Phi Ân phải xóa sổ rồi, tạm biệt chú. 

Dứt lời, đạn từ súng của đám người Hồng Lâu cũng rời khỏi nòng, phía Phi Ân cũng đáp trả dữ dội, chẳng mấy chốc khu rừng dọc biên giới đã tràn ngập mùi thuốc súng và những âm sang nhức tai, chết chóc. 

Thành viên của Phi Ân đông nhưng đàn em của Hồng Lâu còn đông hơn, rất nhanh mọi thứ đã ở trong tầm kiểm soát của Dương Phong. Hắn đứng yên sau thân một cái cây to quan sát đám người phía trước thanh toán lẫn nhau, hắn nhếch môi cười nói với Từ Khâm. 

– Giết được thì giết hết trọn cho tao. 

– Dạ. 

Tình hình không mấy khả quan, nếu còn đấu sẽ chết thêm nhiều người, Lâm Mẫn bị thương ở vai, Châu Thành ở sát bên cạnh bảo vệ nhân lúc hỗn loạn kéo người rời đi, những thành viên khác cũng chạy thục mạng, lúc đi ba mươi khi chạy chỉ còn mười. Phần còn lại đều bị bắn chết. 

Dương Phong không thừa thắng xông lên, hắn muốn Vương Cẩn Y phải thấy được chống lại hắn sẽ có kết cục như thế nào. 

Đám người Hồng Lâu thu chiến lợi phẩm chuẩn bị rời khỏi thì một người la lên. 

– Đại ca, ở đây còn một thằng. 

Tiểu Bá bị thương ở chân, còn đang định giả chết thì bị bọn chúng đạp trúng người nên vô thức la lên. Hắn nhìn Dương Phong đang tiến gần liền hoảng sợ bất chấp cái chân đau quỳ xuống van lạy. 

– Anh Phong tha mạng, xin anh tha chết cho em, em còn con nhỏ ở nhà… 

Mặt hắn lắm lem nước mắt, nước mũi tuôn ra chảy xuống khoé miệng, hai mắt đỏ ngầu, đũng quần cũng ướt sũng. Dương Phong nhìn từ trên xuống, môi nhếch lên thích thú, hắn cúi người dùng họng súng nâng khuôn mặt gớm ghiếc của Tiểu Bá lên xem xét. 

– Được, tao tha cho mày nhưng sau này mày phải là con ma của Hồng Lâu. 

– Cảm ơn anh Phong, em sẽ làm con chó cho anh sai bảo, sẽ không bao giờ phản bội anh. 

Dương Phong ngứa mắt đứng lên, tay cho vào túi quần đi thẳng, sương dày phủ lên vai hắn, phủ thêm một lớp tàn độc đến rợn người. 

*********

Buổi sáng Cẩn Y dậy sớm nhưng không rời khỏi phòng, cô lướt muốn nát chiếc điện thoại xem tin tức mới nhất về vụ ly hôn của mình và Dương Phong. Dư luận đang đứng về phía cô, cho rằng hồng nhan bạc phận, ra sức chửi rủa hắn là loại người không ra gì, hình tượng người đàn ông mẫu mực nhanh chóng tan vỡ. 

Nhưng cái Cẩn Y muốn xem không phải là những tin tức thương xót kia mà là tiêu đề có dòng chữ “Vương Cẩn Y quỳ khóc trước mặt chồng cũ, xin anh ta đừng giết mình.” 

Dưới bài đăng này nhận được rất nhiều bình luận từ cộng đồng mạng, họ đặt ra câu hỏi tại sao Vương Cẩn Y lại thốt ra những lời này, ba mẹ cô vừa mất chưa lâu, có hay không mọi việc có liên quan tới Dương Phong? 

Dẫu họ chỉ đặt ra lý thuyết rồi nhanh chóng bị bác bỏ nhưng mục đích ban đầu của cô đã thành công, phải có nghi ngờ thì mọi chuyện mới tiến sâu hơn được. 

– Đang xem tin tức sao? 

Vì mải mê chú tâm vào điện thoại mà Cẩn Y không hay biết Ngô Hiểu đã vào phòng lúc nào, cô giật mình quay lại nhìn anh, rất nhanh hai má đã ửng hồng. Tại sao da mặt cô lại mỏng như vậy? 

Ngô Hiểu ngồi xuống cạnh, ghé mắt vào màn hình điện thoại của cô xem thử rồi tán dương. 

– Biểu hiện của em hôm qua rất tốt, em không sợ sao? 

Hà Đình báo cáo lại với anh, cô đã không do dự bước xuống xe khi biết mọi thứ là do anh chuẩn bị, cô luôn nói không có tình cảm với anh nhưng vẫn luôn tin tưởng anh, đều này làm anh rất vui mừng. 

Cẩn Y tắt màn hình điện thoại nhìn ra cửa sổ ban công thở dài. 

– Có gì đáng sợ sao? Đối với kẻ thù thì không được phép run rẩy. 

Ngô Hiểu vuốt tóc cô cưng chiều gật đầu. 

– Nhưng cũng đừng liều lĩnh, chuyện gì khó đã có anh lo rồi, đừng làm đau mình nữa có biết không? 

Anh ngồi xổm xuống giường kéo ống quần của Cẩn Y lên xem xét vết thương trên đầu gối cô, tối qua anh còn chưa xem qua cô đã chạy đi rồi. 

Cẩn Y rụt chân mình lại nhưng Ngô Hiểu nhanh tay giữ chặt, vết thương không lớn, chỉ bị trầy nhẹ, cũng được thoa thuốc rồi. Anh không do dự đặt lên đó một nụ hôn rồi ngẩng mặt nhìn cô cười nói. 

– Đi ăn sáng thôi.

Cẩn Y giấu vẻ lúng túng của mình nghe lời đứng lên đi theo nhưng vừa bước được hai bước thì có người gọi đến. Ngô Hiểu đứng ở cửa chờ cô nghe điện thoại, Cẩn Y bắt máy nghe bên kia nói chuyện, một hồi hai mắt đỏ lên chạy về phía Ngô Hiểu gấp gáp nói.

– Chú Lâm bị thương nặng, tôi phải tới xưởng rượu một chuyến.

Ngô Hiểu ôm lấy bả vai cô trấn an.

– Đừng khóc, anh đi cùng em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK