Cục dân chính sáng thứ bảy thưa người, Ngô Hiểu và Cẩn Y là đôi uyên ương đầu tiên đến để làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Nhân viên làm nhiệm vụ nhận giấy tờ tùy thân và một số giấy tờ liên quan để tiến hành làm thủ tục. Lúc xem qua hồ sơ của Cẩn Y, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn một chút. Vẻ ngoài của cô dâu hôm nay xinh đẹp, nhu mì, lại là người có học thức, không giống kiểu người không biết suy nghĩ, vậy mà vừa ly hôn chưa đầy một tuần đã kết hôn với người mới, cô hơi bất ngờ không nhịn được nói đùa một câu.
– Mới 22 tuổi mà đã tái hôn rồi sao? Hôn nhân giống túi bánh mì khô có hạn sử dụng một tuần quá nhỉ.
Cẩn Y biết lời cô ấy nói có ý gì, họ không nằm trong hoàn cảnh của cô nên nhận định như thế không hề sai, kể cả bản thân cô còn thấy mình quá dễ dãi. Cẩn Y nâng mắt hơi liếc nhìn Ngô Hiểu, muốn xem thử anh có phản ứng gì.
Ngô Hiểu siết bàn tay Cẩn Y đặt lên đùi mình, không để lời của nữ nhân viên dễ dàng hòa vào không khí, thản nhiên đáp lại câu đùa kém duyên kia.
– Hai mươi hai tuổi thì sao, chọn sai không được chọn lại à? Yêu sai không được yêu lại à? Đây là giây phút trọng đại của người khác, nếu không thể thốt ra được lời nào tử tế thì chỉ nên làm tốt công việc của mình thôi, đừng lên tiếng.
Anh không thích lời nói đùa có thể làm tổn thương người khác, mà càng không thích nếu mũi tên đó nhắm vào vợ của mình. Vậy nên ai có ý đồ dù không ác ý anh cũng sẽ “bẻ gãy” nó từ nốt dạo đầu.
Cẩn Y để bàn tay mình an tĩnh trong lòng bàn tay anh, môi khẽ cong lên một chút, ở bên cạnh anh, cô không sợ dèm pha bủa vây mình. Còn nữ nhân viên kia thì có chút xấu hổ nhanh chóng hoàn tất thủ tục để họ chụp ảnh chân dung.
Hai người họ ngồi gần nhau, đôi tay không rời, trong lúc đợi nhân viên chụp ảnh căn chỉnh khung hình Cẩn Y cảm nhận được rõ ràng sự bồi hồi nơi ngực trái. Cô đến đây hai lần, mỗi lần một người khác nhau, cô không dám nói lần này cảm giác hạnh phúc hơn lần đầu nhưng trái tim cô lại rung lên mãnh liệt khi người bên cạnh là Ngô Hiểu.
Vì sao vậy? Chẳng lẽ dư vị ban đầu kia không phải là tình yêu hay vì cảm giác hiện tại lấn áp quá khứ nên mới khiến cô nghĩ rằng lần này mới là lần chọn đúng đắn? Nhưng có thể mặc kệ đừng suy nghĩ không, vì cô trả lời được rằng… Đây là lần cuối cùng.
Ngô Hiểu nghiêng đầu nhìn đáy mắt cô mơ hồ, có lẽ đang nghĩ gì sâu xa lắm. Anh nâng bàn tay nhỏ trong tay mình đặt lên một nụ hôn nhẹ kéo cô về thực tại. Lúc cô quay đầu nhìn mình anh liền kề sát vào tai cô thì thầm đủ để cô nghe thấy.
– Đừng căng thẳng, đừng nghi ngờ anh, lần này em chọn đúng người rồi.
Lời lẽ đầy tự tin của Ngô Hiểu làm Cẩn Y bật cười, đúng lúc này nhân viên chụp hình lên tiếng.
– Được rồi, hai vợ chồng chuẩn bị nhé, hơi nghiêng đầu về phía nhau một chút, nâng môi cười tươi nào, cười càng tươi thì hạnh phúc càng viên mãn, con cháu đầy đàn.
“Tách.”
Cẩn Y ở trong vòng tay Ngô Hiểu nhìn ngắm giấy chứng nhận đăng ký kết hôn có hình ảnh của hai người ở trong đó. Nó vẫn còn ấm, mùi mộc đỏ, mùi thơm của giấy còn thoang thoảng, vậy mà cô lại thấy nó không thực, càng thấy mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến đầu óc trống trải như đang lạc vào chốn hư vô nào.
Ngô Hiểu vuốt sợi tóc mềm của cô bị điều hòa trong xe làm lạnh, không nhịn được nghiêng đầu thả lên vành tai cô một nụ hôn trầm ấm nói.
– Ngô phu nhân, từ nay về sau em chính là vợ của anh rồi.
Cẩn Y nâng hàng mi cong vút nhìn anh chê bai.
– Đây là do anh gài bẫy em.
Anh cười, tự nhiên cô cũng cười. Nụ cười ấy truyền hơi ấm vào trong trái tim cô chân thật. Giây phút này, khoảnh khắc này không dễ tìm kiếm được ở bất kỳ đâu. Anh đến với cô khi trái tim cô toàn là mảnh vỡ, anh lượm nhặt nó về rồi ghép lại hoàn chỉnh đặt lại vào trong ngực trái của cô. Anh bao trọn cô vào trong vòng tay mình rồi siết chặt, dạy cho cô cách “mang giày” để đừng dẫm vào gai.
Có lẽ một ngày nào nó cô sẽ thốt tiếng yêu anh tự nguyện, sẽ đan tay mình vào tay anh như bao đôi uyên ương. Chỉ là bây giờ cô còn sợ, sợ lời nguyền đen đuổi đeo bám mình “chẳng có yêu thương nào vững chắc ở bên cô.”
*********
Dương Phong được sự bảo kê của chú ruột là cục trưởng cục cảnh sát thành phố, sau một đêm chịu khổ trong nhà giam đã được tại ngoại. Nhà họ Dương ra sức bưng bít thông tin để tránh dư luận phẫn nộ nhưng họ không phải là trời, không thể một tay che chống nên rất nhanh tin tức Dương Phong bắt cóc người trái phép được thả chỉ sau một đêm đã tràn lan cõi mạng.
Để tránh dư luận “ném đá” bằng những phím enter, Dương Thuần Khanh đã ra mặt trả lời báo chí rằng: “Do chưa có đủ chứng cứ xác minh phạm tội nên Dương Phong được tại ngoại chờ điều tra thêm, thời gian này hắn sẽ bị cấm rời khỏi khu vực cư trú.”
Nhưng đó chỉ là lời bao biện để làm dịu đi những cái đầu nóng, còn thực chất Dương Phong chẳng mất một lạng thịt nào, quyền công dân không bị xâm phạm đến. Riêng Hàn Trạch dẫu đem cấp dưới đi bắt tội phạm vẫn bị đình chỉ công tác vì chưa có lệnh của cấp trên đã tự ý hành động, bởi Dương Phong cho rằng mình vì lưu luyến vợ cũ nên mới tìm gặp riêng, không hề có ác ý. Họ tự ý kết luận mà bị hại là Vương Cẩn Y còn chưa được triệu tập để hỏi rõ nguyên nhân.
Vừa thoát khỏi trại giam, Dương Phong ngay lập tức đối diện với sự giận dữ của ba mình.
Dương Đổng ngồi trong phòng làm việc tại nhà, vừa thấy hắn bước vào liền hung hăng tiến tới giáng liền hai bạt tay lên mặt của hắn. Mười ngón tay hằn đỏ trên mặt, hắn không thấy đau chỉ thấy sáo rỗng, cũng không phân trần chỉ cúi đầu nhận lỗi cho qua chuyện.
– Con xin lỗi ba, lần này là tại con suy nghĩ không thấu đáo.
Dương Đổng vẫn chưa nguôi ngoai cơn giận, ông ta bước những bước dài ngồi lại vào chiếc ghế gỗ được chạm khắc hoa văn tỉ mỉ rồi chỉ tay vào mặt hắn mắng lớn, đây là phòng cách âm nên bên ngoài không nghe được.
– Mày là một thằng vô dụng, chỉ vì một Vương Cẩn Y mà gây ra biết bao nhiêu chuyện, lần này còn để thằng khốn họ Ngô kia vênh mặt tự đắc. Mày nói sẽ giết nó mà? Làm đi, phải làm nhanh lên trước khi nó thâu tóm hết mọi thứ về tay mình.
Giọng của Dương Đổng lúc lớn lúc nhỏ như hai hàm răng kéo siết vào nhau. Chuyện con riêng của vợ được người người ngợi khen giỏi giang ưu tú đã khiến tóc ông bạc nhanh mấy phần, mà bây giờ thằng con trai duy nhất còn suýt lâm vào cảnh tù tội, để người ngoài nhìn vào thấy được chỉ muốn bôi phân lên đầu ông.
Dương Phong siết chặt nắm tay, mệt mỏi với cục diện hiện tại, hắn giương cao đôi mắt đã nhuốm đầy sự thù hận nhìn ba mình hứa chắc chắn.
– Ba yên tâm, con sẽ làm cho nó điêu đứng cả về tiền lẫn cái mạng chó đó. Ba cứ đợi tin tốt từ con, lần này không thành công con sẽ không mang họ Dương nữa.
Hắn trở về biệt thự của mình lặng lẽ đứng nhìn khung ảnh cưới còn mới tinh, hai mắt muốn chảy ra máu. Gian phòng trống nhưng hắn mơ hồ thấy được ảo ảnh của hồng nhan mình yêu và hận. Hai hàng nước mắt chảy dài nói với khoảng không.
– Vương Cẩn Y, em thật vô tình nhưng em có đang ấm êm trong chiếc chăn bông lạ đi nữa, anh cũng nhất định phải mang em về để ủ ấm cho em.