Giọng Ngô Hiểu vốn dĩ rất dễ nghe, không quá trầm, lại rất ấm nhưng hôm nay vì vết thương kia mà nặng nề xen lẫn thổn thức, còn mang cả tiếng thở rít của từng cơn đau. Cẩn Y bặm chặt môi, cô không thể từ chối, cũng không muốn từ chối, vòi nước đã mở hết cỡ, đặt loa điện thoại gần miệng mình, mạo hiểm hát một câu cho anh nghe.
– Anh ở bên đó chờ, em ở bên đây nhớ, ngăn cách ta không phải là hằng hà thiên cổ, ngăn cách mình chỉ có hơi thở đợi mong. Nói em nghe đi, tình yêu có hình thù gì? Mà mỗi khi nhớ đến anh, em đều không thể khép mắt.
Đây không phải là một bài hát, nó chỉ đơn thuần là lời tâm sự của Cẩn Y trong hoàn cảnh cô không được tự do lên tiếng. Cô hiểu cảm giác của anh bây giờ là gì, biết anh có bao nhiêu lo lắng nhưng đâu phải chỉ có anh mới nhớ, đâu phải riêng anh mới biết lo. Cô thương anh vì mình chịu khổ, thương anh đang còn ở ngoài kia đợi cô về. Chỉ cần qua đêm nay, qua thêm đêm mai, sẽ được gặp anh, sẽ kể cho anh nghe mẹ con cô kiên cường thế nào.
Khóe mắt Ngô Hiểu nóng lên, hơi thở càng thêm đặc. Cẩn Y hát rất khẽ, giọng của cô trong trẻo, êm đềm, lại có chút day dứt. Anh nghe được cô đang ổn nhưng anh sắp không ổn rồi. Ngô Hiểu giấu tiếng thở dài, ngăn cho giọng mình run lên, nói thêm một câu tạm biệt.
– Em biết hai chữ tình yêu như thế nào không? Là khi hai bàn tay của anh và em siết chặt, đó chính là hình thù của nó… Nếu em không hình dung được thì tối mai anh sẽ cho em thấy… Ngô phu nhân, anh yêu em.
Anh nói xong nhưng không tắt máy, Cẩn Y dẫu luyến tiếc nhưng đành vô tình ấn nút tắt nguồn. Cô vào phòng vệ sinh quá lâu rồi không thể ở thêm nữa. Giấu chiếc điện thoại cẩn thận, chỉnh sửa nét mặt rồi mở cửa đi ra ngoài.
– Á…
Tình huống không chuẩn bị trước làm Cẩn Y giật mình la lên. Dương Phong đứng ngay đây từ lúc nào không biết, đèn từ phòng vệ sinh hắt lên thấy rõ sắc mặt của hắn không hề tốt. Cô vô cùng lo lắng không biết hắn có nghe được gì hay không? Sợ hãi là thế nhưng vẫn giữ nét mặt thản nhiên thăm dò hắn.
– Anh về lúc nào thế?
Dương Phong dựa hẳn vào tường, dáng người cao ráo vì mệt mỏi mà gầy đi trông thấy. Ngón tay hắn còn kẹp điếu thuốc đang hút dở, thấy Cẩn Y bịt mũi liền với tay bỏ vào gạt tàn, đăm chiêu trong giây lát mới trả lời.
– Anh về vừa đúng lúc nghe em hát.
Trái tim Cẩn Y nẩy lên một cái, nếu nó đang không đập loạn xạ trong ngực trái cô đã tưởng nó rơi ra ngoài. Hắn nghe cô hát, vậy có nghi ngờ gì không? Cô đề phòng đưa tay ôm bụng rồi cũng dựa vào tường, không nói gì, đợi xem phản ứng của hắn.
Dương Phong đứng hồi lâu, nhìn bóng đêm mờ ảo trong gian phòng rồi chợt nhắm mắt lại, hắn rất mệt mỏi, ngay lúc này chỉ muốn kéo cô vào lòng tìm sự an ủi nhưng sợ cô kích động nên chỉ đứng im, khẽ tâm sự với người con gái bên cạnh vài dòng khổ sở.
– Anh nghe em hát… tình yêu có hình thù gì… Anh cũng thắc mắc không biết nó ra sao, được viết như thế nào, viết bằng loại mực gì, màu gì, là nét đậm hay nét nhạt, liệu có phải là chữ “yêu” mà bấy lâu nay anh dành cho em hay không?
Hắn đã tính toán rất kỹ, đã mộng tưởng về một tương lai tươi sáng giữa hắn và cô nhưng giữa đường lại gặp trở ngại, mà cái trở ngại này rất đáng sợ, thế nên bây giờ hắn vừa phải cướp cô về, vừa phải trốn chạy.
Lòng não nề lại thấy thèm thuốc lá, bàn tay Dương Phong đặt trong túi quần, mấy lần muốn rút một điếu để xua cái lạnh tê tái trong tâm nhưng Cẩn Y đang mang thai hắn không thể tự thỏa mãn cơn ghiền của mình.
Cẩn Y không để ý đến tâm tư trong hắn nặng nề bao nhiêu, cái cô quan tâm là hắn không nghi ngờ đến vài câu hát vu vơ của mình vừa rồi. Hắn đang có tâm trạng, lúc này là lúc dễ mềm lòng nhất. Cô hơi cúi đầu tiếp tục vở diễn yếu đuối của mình.
– A Phong, dù sao sau này tôi cũng đi cùng anh nên đừng nhắc đến chuyện quá khứ nữa, càng khơi gợi tôi càng chịu không nổi, càng muốn chết…
Nói ra câu này Cẩn Y còn thấy mình giống như một diễn viên mới vào nghề, ngoài lọc lừa giả tạo ra thì chẳng có tài cán gì. Nhưng sự giả tạo này lại thành công dọa được Dương Phong, hắn cuống cuồng nắm lấy tay cô thề thốt.
– Cẩn Y, em đừng nghĩ bậy, anh hứa sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện xưa nữa. Anh thu xếp hết cả rồi, chúng ta sẽ đi trong tối mai, đến một nơi chỉ có riêng chúng ta thôi, quá khứ bỏ lại hết nơi này, chúng ta sẽ sống thật tốt… nhé…
Lúc nói những lời này thanh quản của hắn run lên cầm cập, hắn nhìn Cẩn Y, nhìn người con gái mình yêu đến hận nhưng nỗi hận đó là hận chính bản thân mình.
Cẩn Y không gạt tay hắn, cô muốn diễn tròn vai diễn cuối này để dẫn dắt hắn vào sự hão huyền không có thật, có lẽ đây là đêm cuối cùng cô và hắn có thể bình tĩnh đứng gần nhau. Cẩn Y cụp mi mắt khẽ gật đầu, nhỏ giọng hỏi một câu, pha chút bất đắc dĩ, chút buông xuôi vào lời đẩy đưa giả dối.
– Có cần thu xếp gì không? Mấy giờ thì xuất phát.
Nghe Cẩn Y hỏi câu này Dương Phong càng thêm yên tâm, cô không biết Ngô Hiểu đã tỉnh lại rồi nên mới ngoan như vậy, thật tốt.
– Có lẽ là giữa khuya, không còn lâu nữa đâu.
Không có một giờ giấc nhất định nào nhưng không sao cả, Cẩn Y gật đầu rồi đi về phía giường ngủ. Dương Phong đứng nhìn cô một lúc, thấy cô không có vẻ chống cự, lòng hắn cũng nhẹ nhàng hơn.
******
Cả ngày hôm nay Ngô Hiểu không hề nằm nghỉ, anh không biết cơ thể mình còn cảm giác hay không, bàn tay cầm điện thoại vẫn giữ nguyên bên tai, thật lâu mới buông xuống. Mặt trời vẫn chưa lên, đêm vẫn còn dài, sự đợi chờ như một con dao cứa từng nhát thật sâu nuôi mưu đồ giết chết anh.
Hàn Trạch thông báo đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, chỉ cần Dương Phong đến địa điểm giao hàng sẽ tóm gọn hắn ta nhưng anh vẫn thấy lo, nỗi lo này không khác gì lúc bản thân nằm trên vũng máu.
*******
Mặt trời lặn rồi mọc thêm lần nữa chỉ có 12 giờ đồng hồ mà tưởng chừng nhân gấp mấy lần mới thấy được sương sớm. Cẩn Y ngồi ngẩn ngơ trên giường nhìn giọt nắng yếu ớt ngoài kia, giống như trạng thái của cô hiện tại, không rõ ràng, ngoài mặt thì sáng, nơi sâu trong tâm thì tối, mông lung, mờ mịt…
Cuộc đời của cô trải dài từ những điều trắc trở, chưa từng hoàn mỹ bao giờ. Vậy nên dù đã vạch rõ đường đi nước bước cô vẫn không biết chờ đợi cô phía trước sẽ là gì, điều khiến cô cố gắng đến hiện tại là hơi thở của Ngô Hiểu ở ngoài kia, anh đợi cô ở đó.
Cẩn Y chậm rãi đi ra khỏi phòng, lúc đứng trên cầu thang cô thấy Dương Phong ngồi bên bàn ăn, gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. Từ Khâm đứng bên cạnh đưa ipad cho hắn xem gì đó rồi nhỏ giọng khuyên nhủ.
– Dương tổng, chuyến hàng lần này rất nguy hiểm, ai biết được bọn cớm có rình mò giăng bẫy hay không, chúng ta đổi ngày đi có được không?
– Tôi là chủ hay cậu là chủ, muốn chết giống Diệp Lăng Lăng có phải không?
Dương Phong rất tức giận, đẩy chiếc Ipad ra xa, không muốn tiếp tục câu chuyện, hắn bảo A Tứ ở trong bếp đi gọi cô xuống ăn sáng. Cẩn Y ở trên này làm mặt tự nhiên đi xuống, lúc chạm vào mắt Từ Khâm cô thấy rõ ở trong đó có sự thù địch.