Hắn nói một tràng dài rồi nghiến răng đá văng mấy thùng gỗ, quỳ xuống trước mặt Cẩn Y tiếp tục giải tỏa uất hận trong lòng mình.
– Em tưởng tôi muốn giết người sao? Em tưởng tôi muốn phạm pháp sao? Tôi không có quyền được lựa chọn, tôi biết cầm súng là do ba tôi dạy, tôi biết buôn lậu là do ba tôi truyền, tôi không được làm chủ cuộc đời tôi, cái duy nhất tôi có thể làm chủ là trái tim mình thì đã dùng nó điên cuồng yêu em. Tôi muốn che chở cho em, muốn bên cạnh em nhưng ba mẹ em lại ngăn cấm, họ biết tôi là tội phạm giống họ nên muốn em bỏ tôi. Tôi là bị ép… tôi bị ép nên mới giết họ, em tưởng tôi muốn sao…
Dương Phong mất bình tĩnh gào lên như mắng chửi, giọng của hắn vang vọng trong bốn bức tường, đôi mắt trắng dã vạch lại quá khứ, nhớ lại ngày hôm đó sau khi Cẩn Y đã đến nhà thờ khoác lên mình bộ váy cô dâu. Hắn muốn dành sự tôn trọng của mình đối với cha mẹ vợ nên đã đích thân tới đón Vương Đạt và Hà Kiều Ân nhưng giữa đường họ nhận được tin, hắn chính là đại ca của băng nhóm Hồng Lâu liền lập tức muốn hủy hôn.
Hắn đợi hai năm trời mới có thể chờ ngày cô đồng ý gả cho hắn, thì làm sao hắn chấp nhận chuyện hủy hôn kia chứ. Là do họ, là do họ muốn chia cắt uyên ương, là do họ muốn nói cho Cẩn Y biết hắn đã từng giết người, nếu như họ không tàn nhẫn với hắn thì hắn đâu làm thế, hắn có nỗi khổ riêng mà nhưng chẳng ai hiểu cho hắn cả.
Cẩn Y nhìn hắn, nhìn con quái thú hung tợn đang ẩn trong con người hắn đẩy ra vài giọt nước mắt. Hắn khai rồi, hắn đã khai là giết ba mẹ cô rồi. Cẩn Y sững sờ, giọng nhẹ bẫng đi.
– Anh đã giết họ bằng cách nào? Camera những nhà xung quanh không thu được hình ảnh họ đã ra khỏi nhà.
– Tôi không giết họ, là A Bân siết cổ họ sau đó đem về nhà em tạo hiện trường giả, camera những nhà xung quanh đã bị tôi động vào rồi làm sao còn giữ được manh mối gì. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao tôi đã làm kỹ như vậy em vẫn biết tôi là hung thủ, làm sao em biết tôi dẫn dắt Hồng Lâu?
Cẩn Y bật cười, đau đớn có, trào phúng có, hai hàng nước mắt chảy dài chứa đầy căm hận.
– Là con thiên nga tôi tặng cho anh đấy, lúc chết mẹ tôi đã nắm chặt nó trong tay. Đồ khốn kiếp, họ vì thương con gái mình cũng sai sao? Tại sao anh có thể ác độc tới như vậy, tại sao anh lại khiến tôi trở thành kẻ không nhà, khiến tôi mồ côi chứ?
Cẩn Y khóc dữ dội, cố vùng sợi dây ra nhưng chỉ làm cô thảm hại hơn. Dương Phong nhìn cô cười lạnh, hắn đã dặn dò không được cho cô tới gần thi thể của ba mẹ mình, vậy thì con thiên nga ấy chỉ có thể là Hàn Trạch, tên cảnh sát ngu ngốc bạn thân của Ngô Hiểu đưa mà thôi. Hắn đã làm mọi cách để trở thành người đàn ông hoàn hảo nhất ở trước mặt cô, sẵn sàng bù đắp cho cô, tính toán chu toàn nhưng lại quên trên đời còn có cái tên “Ngô Hiểu.”
Dương Phong cười khổ quỳ một chân trước mặt Cẩn Y, trong mắt hắn bây giờ ngoài cái bóng của cô ra thì chẳng còn gì nữa cả. Hắn rút khẩu súng bạc trong túi quần ra, kề lên mặt cô, chậm rãi nói.
– Nếu em hận tôi như vậy, muốn tôi chết như vậy thì em bắn tôi đi. À không, bắn tôi rồi em sẽ là của người khác. Hay… anh giết em nhé, sau đó sẽ chết theo em, ở nơi hoàng tuyền em sẽ được đoàn tụ với ba mẹ mình, anh và em sẽ ở bên nhau, đứa trẻ trong bụng em sẽ là của chúng ta.
Họng súng lạnh ngắt chạm vào da Cẩn Y khiến cô rét run, giống như đang bị cảm mà ai đó xối nước vào người. Cô nuốt một ngụm nước bọt nóng hổi nhìn vào mắt Dương Phong, hắn không đùa, hắn thật sự muốn chết, còn muốn cô chết cùng hắn.
Hắn cười nhẹ, nụ cười của một kẻ đã hết đường lui, Cẩn Y sợ hãi run lên van xin hắn.
– Dương Phong, anh đừng làm bậy, đừng tiếp tục gây thêm tội ác nữa, quay đầu đi có được không, làm người tốt không khó như vậy đâu…
– Ha ha… Cẩn Y à! Em đang khuyên nhủ một con sói đừng ăn thịt nữa sao? Em biết không? Làm người tốt đối với anh rất khó, anh không thể quay đầu nữa, cái tên Dương Phong đối với em quá dơ bẩn, anh có ân hận thì cũng đâu sạch sẽ hơn ở trong em. Bây giờ anh không chết thì nay mai cũng phải chết nhưng anh không muốn chết một mình, anh muốn chết cùng em, chỉ đau một chút thôi… Cố chịu nhé, sẽ qua nhanh thôi.
Hắn nói xong, ánh sáng duy nhất từ đèn điện thoại cũng tắt, có lẽ là đã hết pin, tầng hầm bây giờ chỉ một màu đen kịt, hơi thở chết chóc bao phủ xung quanh.
Cẩn Y nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch, cô sợ hãi đến cứng miệng nhưng vẫn cố gào lên những âm thanh đứt quãng.
– Xin anh… Xin anh… A Phong, đừng mà, chúng ta cùng sống có được không? Tôi không muốn chết…
Trong bóng tối, Cẩn Y cảm nhận được bàn tay của hắn đang vuốt ve khuôn mặt mình, chẳng biết là do cô run hay bàn tay hắn run, vài giây sau hắn kề môi vào tai cô nói khẽ.
– Nếu chúng ta sống anh sẽ mất em mãi mãi, nếu sống anh sẽ phải nhìn em tay trong tay cùng Ngô Hiểu, lúc đó anh sẽ điên, anh không chịu được, chỉ có chết chúng ta mới có thể bên nhau thôi. Xin lỗi… nhưng anh yêu em.
Khẩu súng kim loại được lên đạn, âm thanh lạnh lẽo đâm thủng trái tim của Cẩn Y, cô nghe tiếng mình khóc, tiếng Dương Phong khóc, họng súng dí thẳng vào đầu cô kèm với giọng nói nức nở.
– Anh rất yêu em…
“Pằng…”
Tiếng súng nổ vang lên đinh tai nhức óc, kèm theo đó là tiếng thét như xé ruột gan, mùi máu lan trong không khí, biển đen tanh ngòm không nhìn rõ thứ gì, một giây tiếp theo thêm một tiếng súng nữa vang lên, đầu đạn rơi xuống đất giống như tiếng leng keng của chiếc chuông gió trước cửa, chỉ khác là nó không khiến tâm hồn thanh thản mà như của quỷ Satan đến đòi mạng mà thôi.
Tiếng người ngã xuống, tiếng bước chân dồn dập… Rồi kết thúc bằng tiếng thì thầm trầm ấm bên tai.
– Anh đến đón mẹ con em về đây.
Chiếc đèn pha gọi sáng cả căn hầm, mọi thứ rõ ràng trước mắt. Dương Phong nằm trên vũng máu, hai viên đạn xuyên qua hai bả vai, khẩu súng trên tay hắn vẫn chưa kịp khai nòng, xung quanh có cảnh sát, có Hà Đình, có Hàn Trạch, có súng ống đang chĩa về phía này và… có chồng cô.
Ngô Hiểu cởi dây trói cho Cẩn Y, ôm cô vào lòng, cố kìm cơ thể đang run rẩy của cô lại. Bàn tay lau nước mắt không ngơi nghỉ, cố gắng trấn tĩnh cô bằng mọi cách.
– Anh ở đây mà, anh đang ôm em mà, đừng khóc, chúng ta về nhà nhé.
Ngô Hiểu ngồi trên nền đất siết chặt Cẩn Y, cơn đau trên người như đang rút phân nửa mạng sống của anh nhưng nếu anh buông cô ra có lẽ anh sẽ chết. Không phải chỉ có Cẩn Y mới run rẩy, anh cũng hoảng sợ không kém là bao, anh vuốt đôi gò má của cô dỗ dành cô như một đứa trẻ.
– Nhắm mắt lại nhé, anh ở bên cạnh em này. Đừng nhìn những thứ tạp nham dơ bẩn, đến khi nào anh gọi hãy mở mắt ra.
Cẩn Y nghe lời hai mắt khép lại, cô không nhìn Dương Phong được đưa ra ngoài ra sao, không biết mình rời khỏi căn phòng bằng cách nào, cũng không mở miệng hỏi Ngô Hiểu đã vào trong khi nào. Tiếng còi xe cứu thương văng vẳng bên tai, tiếng còi xe cảnh sát lẫn tiếng la ó của bọn người A Tứ tạo thành một mớ hỗn loạn.
Quá nhiều âm thanh trộn lẫn ngoài kia, Cẩn Y nằm trong lòng Ngô Hiểu trong xe cứu thương, hai mắt vẫn nhắm nghiền, màu đen trong màng mắt cô dường như trong vắt, bàn tay cô được bọc trong lòng bàn tay Ngô Hiểu, ngón tay cái của anh vuốt nhẹ tay cô, chút ấm áp này cô còn đang không biết là mơ hay thực. Không biết rằng mình còn sống hay đã chết.
Đến khi cô lấy lại được cảm giác có thể bật khóc thành tiếng, gọi được hai chữ “Ngô Hiểu” thì lập tức bờ môi lạnh ngắt được phủ ấm bằng hơi thở của anh.