• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩn Y dừng lại, hai bên má nóng lên, lòng bồn chồn giống như đang làm chuyện xấu bị bắt gặp. Cô không quay đầu, không biết giải thích như thế nào thì người đằng sau lại lên tiếng. 

– Thiếu anh nên ngủ không được có đúng không? 

Ngô Hiểu nhìn vai gầy nhỏ biểu lộ rõ sự lúng túng mà vui vẻ không ít, anh tựa lưng vào đầu giường thưởng thức dáng vẻ muốn chạy trốn của cô. 

Da mặt Cẩn Y mỏng mà Ngô Hiểu còn không khoan nhượng nói thẳng, cô biết mình đang ở trong tình thế nan giải, chạy không được mà trốn cũng không xong đành tìm lý do chống chế, cô nhìn cửa phòng đối diện ra vẻ tự nhiên nói. 

– Anh đừng nghĩ nhiều, tại tôi đã hứa với trợ lý Mộc chăm sóc vết thương cho anh nên muốn xem thử nó vấn đề gì không thôi. 

Đôi mày tằm đang ngay ngắn đột nhiên đâu sát vào nhau, nghe Cẩn Y nhắc tới Mộc Vu anh lại không vui nhưng không hề nổi giận. Mất vài giây để đôi mày giãn ra anh mới nhẹ lên tiếng. 

– Vậy sao còn đứng đó? 

Cẩn Y quay đầu nhìn gương mặt Ngô Hiểu qua ánh sáng mờ của đèn ngủ không hiểu anh ta muốn nói gì. 

– Hả? 

Ngô Hiểu kiên nhẫn giơ cánh tay đang còn băng bó lên cao nhướng mày với cô. 

Cẩn Y biết mình tự đào hố chôn sống rồi nên đành phải cam lòng nhảy xuống huyệt, cô mím môi bước chậm rãi tới gần mép giường ngó qua loa bàn tay của Ngô Hiểu rồi cảm thán quá lố. 

– Ồ! Đã không sao nữa rồi, tốt, ngày mai có thể tháo băng, tôi về đây, anh ngủ ngon. 

Hoa đã cắm vào bình thì làm sao chạy thoát, Ngô Hiểu kéo tay Cẩn Y làm cô mất thăng bằng ngã vào trong lòng mình, anh cứ như vậy ôm lấy eo cô từ phía sau, phả hơi thở nóng bỏng vào chiếc cô nhẵn mịn nhẹ lên tiếng. 

– Em còn chưa xem kỹ đã muốn tháo băng rồi sao? Ngô phu nhân, nói anh nghe, cảm giác của em bây giờ là gì? 

“Viên ngọc đỏ” trong ngực trái Cẩn Y phập phồng như sắp nổ, cô nắm chặt cánh tay của Ngô Hiểu để anh đừng siết chặt thêm. Lý trí bảo cô phải kháng cự như trái tim lại thôi thúc bảo đừng. Cảm giác của cô bây giờ cũng giống như người say rượu, rõ ràng muốn tìm đường về mà chân lại lảo đảo đi lạc ở hướng đâu đâu. 

Cô không trả lời, Ngô Hiểu cũng không ép, anh hít lấy hương sữa tắm thơm mát từ chiếc cổ mềm của cô, hai mắt khẽ khép lại, giọng nói trở nên khàn đặc. 

– Bây giờ chúng ta đến với nhau đã hoàn toàn hợp pháp rồi có phải không? 

Môi dưới của Cẩn Y bị hàm răng dày vò cắn chặt, tròng mắt khẽ rung lên, lời trong cổ họng rất lâu mới thốt ra được. 

– Chẳng phải anh đã có cô gái khác rồi sao? Anh xem tôi là gì, người dự bị hay vật để trêu đùa? 

Cô đã tự nhủ lòng sẽ không quan tâm đến chuyện riêng của người đàn ông này nhưng lại vô cớ hờn giận khi trông thấy anh thân mật cùng một người con gái khác. Liệu anh ta có nghĩ cô quá coi trọng mình hay là loại phụ nữ dễ dãi không? 

Ngô Hiểu mở mắt, xoay người Cẩn Y lại, đôi con ngươi đen lay láy nhìn thật kỹ đôi mắt to tròn nhưng sâu thẳm của cô, anh nhẹ cười, một nụ cười mãn nguyện khi ước vọng đã tăng lên một bậc. 

– Ngô phu nhân, anh gọi em một tiếng Ngô phu nhân thì trong trái tim anh chỉ chứa riêng một mình em đến cả cuộc đời. Phụ nữ ngoài kia có rất nhiều nhưng trên thế gian em là duy nhất, đừng tự so sánh mình là một vật gì đó bởi em chính là bảo bối trong lòng anh. 

Anh hoàn toàn có thể đùa thêm một lúc nữa để biết rõ trong lòng em đang nghĩ gì nhưng anh không muốn cổ họng em vì anh mà đắng chát, chỉ muốn dẫn “ngọt ngào” chảy vào trái tim em. 

Là do mắt cô mờ mịt hay sương đêm ngoài kia giăng lên màng mắt mà cô không nhìn rõ được người trước mặt này, vậy nên con ngươi bất động không di chuyển để nhìn rõ anh hơn, nhìn rõ người đàn ông đổ đầy “đường” trong não cô khiến toàn thân cô tê rần và mềm nhũn. 

Rất lâu Cẩn Y mới rủ mắt, Ngô Hiểu kéo nhẹ đầu cô ngả lên vai mình, đan những ngón tay thon dài vào từng kẽ tay nhỏ nhắn của cô. Chiếc giường lớn trống trải hai người không nằm, lại chọn một góc nghiêng đầu nghe kim đồng hồ nhích từng chút một. Ngô Hiểu biết cô gái của mình còn đang phân vân chưa rõ nên giúp cô giải thích cho tỏ tường. 

– Có phải trái tim em đang đập mạnh, có phải em khó chịu khi anh ở bên cạnh một người con gái khác, có phải em sợ anh đột nhiên biến mất nên vội vàng tới tìm anh không? 

Bị vạch trần Cẩn Y lại lúng túng, cô có thể tự trả lời được “triệu chứng” của bản thân nhưng lại không thể đưa ra kết luận. Cô ngẩng mặt nhìn Ngô Hiểu mong đợi, mong đợi anh nói ra “chứng bệnh” của mình. 

Ngô Hiểu nhẹ cười không để cô đợi lâu liền kề môi vào môi cô nói khẽ. 

– Chúc mừng Ngô phu nhân, em đã rung động rồi, người đó chính là anh, chồng của em. 

Bàn tay Cẩn Y vô thức run lên, cô tránh đi nụ hôn của Ngô Hiểu muốn đứng lên nhưng vẫn không thể thoát. Cô khổ sở nhìn cái bóng của cả hai in trên tường giống như lần đầu gặp Trần Thiêm ở trong con hẻm đó. Có phải là sẽ chẳng tách rời, có phải là duyên nợ hay không, sao trái tim lại dễ dàng rung động như vậy? Không… Cô muốn chối bỏ, cô không thể yêu người đàn ông này. 

– Giằng co với chính mình cũng có thể gây tổn thương đấy, Vương Cẩn Y, em tồn tại 22 năm trời, lướt qua em có biết bao nhiêu người đàn ông, mỗi người cho em một cảm giác khác nhau nhưng sau này em sẽ nhận ra đối với anh là sâu đậm nhất. Thử nghe theo trái tim mình đi, thử yêu anh một lần để trải nghiệm cảm giác yêu đúng người sẽ hạnh phúc ra sao. Có được không? 

Cẩn Y im lặng nhưng cô biết rõ mình muốn gật đầu, cô bán đứng lý trí của mình, cũng bán đứng luôn cả trái tim. Chỉ có cơ thể là vô cùng chân thật ngồi yên một chỗ không chối từ. 

Ngô Hiểu biết mình đã thành công mở khoá được trái tim của cô rồi nhưng anh không vội chạy vào mà chậm rãi để cô từ từ thích ứng. Anh đặt lên má cô một nụ hôn dụ dỗ cô làm quen với hương vị của mình. 

– Cho tới khi em cam tâm tình nguyện gật đầu thì anh sẽ không làm gì quá đáng, em ngủ một mình sẽ gặp ác mộng, để anh mơ cùng em có được không? 

Anh hỏi, cô còn chưa trả lời đã bế bổng cô lên đặt xuống giường nhưng ngay khi anh định nằm xuống thì Cẩn Y liền nhảy xuống giường chạy nhanh ra cửa thở hổn hển. 

– Ngô tiên sinh, tâm cơ của anh rất đáng sợ, tôi sẽ không bị anh dụ dỗ đâu. Người con gái hôm nay sờ vào đùi anh là ai vậy?

Cô phải chắc chắn mình có phải là kẻ ngáng đường hay không, phải chắc chắn cô và anh là hoàn toàn “hợp pháp.”

Ngô Hiểu bật cười nhìn cô trìu mến, đáy mắt phủ một tầng ngọt ngào trả lời câu hỏi của tổng giám đốc phu nhân.

– Cô ấy là thư ký của anh, nếu em ghen ngày mai anh sẽ chuyển cô ấy sang bộ phận khác. Ngô phu nhân, em khi ghen rất đẹp.

Cẩn Y đỏ mặt cảm thấy mình đang tự vạch trần cảm xúc xấu hổ cho người khác xem liền nhanh chóng phản bác.

– Tôi không có ghen.

Cô bỏ lại một câu rồi chạy về phòng đóng mạnh cửa sau đó trượt dài xuống sàn nhà ôm chặt trái tim mình, xong rồi, cô đã bị anh ta thôi miên rồi. 

Ngô Hiểu ở bên này hụt hẫng không ít nhưng khoé môi vẫn vừa ý nâng lên. Vương Cẩn Y, em có chạy đằng trời. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK